“Không cần cảm tạ, đây chỉ là chuyện nhỏ, không tốn sức gì, vả lại, chúng ta sống ở bìa rừng bên cạnh một thời gian mới biết đây là của địa bàn tộc Thôn Hỏa, cho nên có thể nào xin tộc trưởng cho pháp chúng ta ở lại nơi này thêm một thời gian nữa hay không?”
Thật ra không tới đây chào hỏi cũng được, có điều nếu để hàng xóm trèo tường vào nhà chào hỏi thì không hay lắm, trong đó có một đám các cô nương thủ thân như ngọc, nhìn thấy đám nam nhân trần như nhộng này, bọn họ không bị dọa cho chết khiếp mới lạ.
Vợ của Đại Mao nghe bọn họ nói muốn ở lại đây một thời gian, lập tức hớn hở bảo con trai mình phiên dịch cho mọi người trong tộc.
Khi Nhị Mao đi truyền tinh, vợ của Đại Mao cười ngượng: “Ta không hiểu tiếng của mọi người ở đây lắm.”
“Các ngươi sống với nhau bao lâu như vậy mà ngôn ngữ vẫn bất đồng thì không được đâu, hơn nữa hoàn cảnh sinh hoạt, điều kiện sinh hoạt đều có vấn đề lớn.”
Bạch Quân Quân ăn ngay nói thật.
Nơi hoang vu bị phóng uế đầy đất khi nãy vẫn còn như in trong đầu bọn họ, mùa đông thì còn may, bây giờ tiết trời oi bức như vậy, hơn nữa lỡ như mùa mưa gặp phải lũ lụt thì biết làm sao đây?
Vợ của Đại Mao cũng hết cách, một nữ tử yếu đuối như nàng có thể sống được đã là tốt lắm rồi, thật sự không thể nào thay đổi tập tích suốt trăm ngàn năm nay của tộc Thôn Hỏa.
Nghe được tin báo của Nhị Mao, tộc trưởng vui vẻ quơ chân múa tay, những người khác cũng nhảy nhót tưng bừng.
Đứa nhỏ dịch lại: “Thần linh bằng lòng ở lại tộc Thôn Hỏa thì đúng là chẳng còn gì bằng, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ các ngài thật chu đáo, hơn nữa ngày nào cũng sẽ đưa tới cho các vị thần linh các loại gia súc làm tế phẩm.”
Bạch Quân Quân “…”
Những người này định xem bọn họ thành tượng gốm hay sao, có cần thêm ngọn đèn dầu với mấy nén hương nữa hay không?
Có điều dù nghĩ gì trong đầu đi chăng nữa, thứ đại tiểu thư sợ nhất vẫn luôn là nợ ân tình, thậm chí tế phẩm của tộc Thôn Hỏa vẫn còn chưa được đưa tới, mà nàng đã cảm thấy không được tự nhiên, cứ có cảm giác mình nên làm điều gì đó mới phải đạo.
Lý Văn Li thoáng nhìn mấy trăm người trần như nhộng này, bảo rằng: “Hợp nhất với bọn họ, để bọn họ thành người một nhà thì sao?”
Bạch Quân Quân: “?”
“Thời thế bên ngoài chẳng bao lâu nữa sẽ thay đổi, nếu Vũ Văn Loan Phi thống nhất được thiên hạ thì tốt, nhưng nếu ai khác bước lên bảo tọa ấy, sớm muộn gì cũng sẽ tới nơi vô chủ khai hoang. Hơn nữa, không cần bàn tới chuyện đao to búa lớn, trước mắt không phải vẫn còn một đám giặc cỏ hoành hành hay sao? Chúng ta và tộc Thôn Hỏa là hàng xóm, môi hở răng lạnh, nàng hiểu câu này mà.”
Bạch Quân Quân vô cùng xúc động, hồ ly nói có lý thật đó!
Nếu người của triều đình tới thảo phạt nơi vô chủ, cũng đâu thể để bọn họ đơn thương độc mã ra bên ngoài chống trả? Thổ phỉ xung quanh tác oai tác quái, cũng đâu thể để bọn họ gánh hết?
Tuy tộc Thôn Hỏa là một tộc dân hoang dã, nhưng bọn họ cũng là những người đơn thuần, lương thiện nhất, không có tâm địa xảo trá. Hơn nữa, sức vóc của bọn họ cũng không tồi, bọn họ cũng rất đoàn kết, mà đáng khen nhất, chính là lối sống bất khuất không sợ điều gì của bọn họ.
Nếu như có thể thuần phục được tộc người này, vậy thì bọn họ chẳng khác nào có được một đoàn binh lính cực mạnh, trở thành chủ nhân thực sự của nơi vô chủ này!
Bạch Quân Quân quyết đoán nhìn về phía vợ Đại Mao: “Ngươi hỏi xem tộc trưởng của các ngươi có nguyện vọng gì cần thực hiện nữa hay không.”
“Chúng ta hy vọng thần linh có thể phù hộ cho chúng ta tránh khỏi bạo bệnh, có thể săn được nhiều lương thực để vượt qua mùa đông này.” Nhị Mao thuật lại lời của tộc trưởng.
Bạch Quân Quân gật đầu: “Tránh khỏi bạo bệnh, có nhiều đồ ăn thức uống hơn, khắc phục chướng ngại của thiên nhiên... nếu muốn như vậy, ta cần các ngươi lập tức thay đổi, chúng ta dạy lại cho các ngươi kinh nghiệm sống của mình, thậm chí có thể giúp các ngươi sống cuộc sống tốt đẹp nhất, nhưng tiền đề là các ngươi cần phải tin phục chúng ta, hơn nữa còn phải làm theo những gì chúng ta dặn dò.”
Những lời nói như vậy, Nhị Mao nghe qua cũng thấy khó dịch, không hiểu được mấy câu.
Vợ của Đại Mao bình tĩnh tóm tắt lời Bạch Quân Quân nói thành hai câu, sau đó đi truyền tin cùng với Nhị Mao.
“Chỉ cần nghe thần linh chỉ bảo, sẽ lập tức thực hiện được nguyện vọng.”
Nhị Mao hiểu ra ngay, vui vẻ chạy khắp nơi loan tin.