“Câu chuyện thế nào?”
“Mấy năm nay, có một cô nương và lão già tới từ núi Vu Tổ thường xuyên tới đây để bắt người, rất nhiều người cùng tộc đã bị bọn họ bắt đi mất. Vì lý do ấy, tộc trưởng của chúng ta đã hạ lệnh, nếu gặp phải người của núi Vu Tổ, vậy thì phải giết ngay tại chỗ.”
Bạch Quân Quân bỗng nhiên nhớ tới đám người quái đản dị hợm của núi Vu Tổ đó, nàng cũng từng hỏi Vu Noãn trong sơn động và núi Danh Sĩ có phải có tộc nhân phạm tội gì đó hay không.
Vu Noãn lắc đầu, tộc nhân của bọn họ vốn đã chẳng có bao nhiêu, nếu một người bỏ mạng, vậy thì cả trại đều sẽ biết, chứ đừng có nói tới việc bắt nhiều người như vậy về làm thí nghiệm, chân núi Danh Sĩ cũng như vậy mà thôi.
Những nghi ngờ khi trước cuối cùng cũng đã có đáp án, thì ra những quái vật hình người thối rữa đó đều là do bọn họ bắt về từ nơi vô chủ, chẳng trách người ta lại hận núi Vu Tổ như thế.
Suy cho cùng, tộc Thôn Hỏa nhân không không đông đúc là bao, bắt nhiều người trong tộc của bọn họ như vậy, tộc Thôn Hỏa nhất định sẽ rất giận dữ.
Thấy Bạch Quân Quân đăm chiêu nghĩ ngợi, vợ của Đại Mao bèn hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi thấy không đúng chỗ nào sao?”
“Không.” Bạch Quân Quân hoàn hồn, nghiêm mặt nhìn vợ của Đại Mao: “Ngươi bảo với tộc trưởng rằng sau này không cần phải lo lắng nữa, núi Vu Tổ đã gặp đại họa rồi, trong khoản thời gian này, bọn họ không thể ra ngoài bắt người được nữa đâu.”
“Cái gì?” Vợ của Đại Mao khá kinh ngạc, nàng ta sốt sắng bảo con trai mình mau đi phiên dịch lại cho mọi người, Nhị Mao cũng ngoan ngoãn đi làm một chiếc loa truyền lời.
Quả nhiên, tộc trưởng mùng ra mặt, sau đó lại bất ngờ dập đầu với Bạch Quân Quân và Lý Văn Li khiến bọn họ trở tay không kịp.
Thấy như vậy, Bạch Quân Quân cũng chẳng thể tin đây chính là tộc Thôn Hỏa có tiếng dữ đồn khắp thiên hạ.
Khi dập đầu lạy lục, mọi người cũng không quên ê ê a a, vợ của Đại Mao nghe hiểu được mấy câu ấy, cười nói: “Bọn họ đang cảm tạ đó, cảm tạ hai vị thần lình.”
Bạch Quân Quân hết lời giải thích: “Chúng ta thật sự không phải thần linh gì cả, có thể nào giải thích giúp mấy câu được không.”
“Đối với tộc Thôn Hỏa mà nói, ngươi đã cứu mạng chúng ta thì ngươi chính là bồ tát sống, là thần linh. Không dối gạt gì hai vị, tộc trưởng của chúng ta rất thạo việc bói toán. Không lâu trước đó, ông ấy đã tính ra chuyện sẽ có thần linh tới đây giải cứu tộc Thôn Hỏa, quả nhiên, không bao lâu sau hai người đã quất hiện, đây không phải vận mệnh sắp đặt thì là gì chứ?”
Là trùng hợp.
Bạch Quân Quân rất muốn trả lời như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, “trùng hợp” không phải một cách nói khác của ý trời hay sao.
Người thời xưa có tài bói toán xuất quỷ nhập thần, mãi đến tận thời hiện đại vẫn chưa thể giải thích bằng phương pháp khoa học. Trộm nhìn tộc trưởng khoác trên mình toàn da thú với lông chim, Bạch Quân Quân cũng thấy động lòng, nếu có cơ hội, nhất định phải thể nghiệm một chút.
“Đúng rồi, ta nghe Nhị Mao, vị trí của cây cối ở bìa rừng cách vách đột nhiên thay đổi, hơn nữa phía sau rừng cây còn có một bức tường cao, đây là chuyện do các ngươi làm sao?”
Bạch Quân Quân thẳng thắn gật đầu.
“Chỉ trong một đêm đã dựng nên cả bức tường như vậy, các ngươi làm kiểu gì thế?” Vợ của Đại Mao giật bắn mình: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với bọn họ, ta chỉ cảm thấy khá tò mò mà thôi.”
Dù sao nàng ta cũng biết bọn họ chỉ là người thường, không phải thần linh trong sách cổ.
Nếu như thần linh dựng nên những thứ ấy thì chẳng có gì lạ, nhưng người thường xây được bức tường cao như vậy chỉ trong vòng một đêm, thậm chí còn thay đổi vị trí của toàn bộ cây đại thụ xung quanh, chuyện này quả thực khiến cho người khác ngạc nhiên.
“Chỉ là chuyện rải đậu thành binh, tuyệt kỹ gia truyền mà thôi.” Bạch Quân Quân bắt đầu bịa chuyện.
Vợ của Đại Mao kinh ngạc há hốc mồm: “Xem ra hai vị mặc dù không phải thần linh, nhưng cũng được liệt vào hàng bán tiên, xin hãy nhận của tiểu nữ một lạy.”
Vợ của Đại Mao dứt lời, bắt đầu lễ phép dập đầu hành lễ với bọn họ, cái dập đầu này quá đột ngột, đám người tộc Thôn Hỏa không hiểu chuyện cũng đồng loạt quỳ xuống.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li lại hóa đá, đám người này thật là...
Người ta cũng đã làm tới như vậy rồi, hai người cũng không thể nào coi như không thấy, Bạch Quân Quân chỉ có đành ho khan một tiếng, sau đó bảo bọn họ mau đứng dậy.