“Đa tạ thần linh đã cứu mạng.”
Nghe được tiếng phổ thông quen thuộc, Bạch Quân Quân thoải mái bước tới: “Chúng ta chỉ là người thường, nào phải thần linh gì cho cam, bọn họ hiểu lầm đó thôi.”
“Hả?” Vợ của Đại Mao tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Sau khi quan sát thật là kỹ, nàng ta nhận ra hai người này cũng ăn mặc, đi đứng như người bình thường. So với tộc nhân một mực tin vào quỷ thần, nàng ta có nhiều kiến thức hơn, không kìm được vẻ vui mừng: “Ta là người của Phá Thành, không biết hai vị đến từ nơi nào.”
Phá Thành, đây là nơi đầu tiên lâm vào đại loạn từ ba năm trước, sau đó dân chúng bỏ đi tha hương nơi khác. Có điều... người của Phá Thành hẳn là đã bỏ mạng hết trong chiến loạn, hoặc là trong lúc chạy nạn, không ngờ ở đây vẫn còn một người sống sót.
Bạch Quân Quân nhìn ánh mắt của nàng ta, tỏ vẻ vô cùng thông cảm: “Chúng ta bốn bể là nhà, nơi nào cũng có thể đi.”
Vợ của Đại Mao nháy mắt đã hiểu ra, hình như bọn họ cũng đã phải tị nạn khắp nơi vì lý do chiến loạn.
Không ngờ thế gian này đến tận bây giờ vẫn còn loạn lạc.
Vợ của Đại Mao không kìm được tiếng thở dài: “Thế gian này hẳn là phải tận diệt hết chúng ta mới bằng lòng bỏ qua.”
“Sao ngươi lại lưu lạc tới nơi đây?”
“Năm đó Hà Thanh Vương tạo phản, chúng ta bỏ nhà trốn lấy thân, ai ngờ trên đường gặp phải giặc cỏ, đám ác ôn đó thấy đàn ông thì giết sạch, thấy đàn bà và tiền bạc thì cướp bóc, ta mạng lớn thoát thân được, sau đó gặp được Đại Mao, sau này ta đi theo Đại Mao.”
Vợ của Đại Mao thuật lại chi tiết hành trình gian khổ của mình chỉ với dăm ba câu.
Bạch Quân Quân cũng thở dài theo.
Trong chuyện tranh quyền đoạt vị này, người khốn khổ nhất là bá tánh, bọn họ trói gà còn chẳng chặt, nhưng lại phải gánh vác thiệt hại nặng nề nhất.
Trước cảnh ngộ thảm khốc như vậy, ngoại trừ chịu đựng ra, bọn họ còn có thể làm gì?
Có điều nói ra cũng thật kỳ lạ, nơi vô chủ này thuộc về địa bàn của tộc Thôn Hỏa, sao giặc cỏ có thể hoành hành ở chỗ này?
Được hỏi chuyện, vợ của Đại Mao lại đáp:
“Đáng ra cường gian đại đạo đều tập trung ở vùng phía tây, nhưng năm đó Đại hoàng tử bình định Tây Khấu, phần lớn trộm cướp ở phía Tây đều phải đi tới những nơi lân cận kiếm kế sinh nhai.”
Mấy năm nay, giặc cỏ, cướp rừng thường xuyên xảy ra xung đột với tộc người Thôn Hỏa bọn họ.
Tộc Thôn Hỏa tuy có bản tính ngang ngược, nhưng binh khí của thổ phỉ, cướp rừng lợi hại hơn, bọn họ cũng rất biết phối hợp với nhau để tác chiến, nên mới có thể tạo ra được ở nơi này một chỗ kiếm sống mới của phường trộm cướp.
Hiện giờ mọi người vẫn nghĩ chủ nhân của nơi vô chủ là tộc Thôn Hỏa, nhưng thật ra nơi đây đã được chia ra thành hai bên đối chọi gay gắt, hơn nữa tộc Thôn Hỏa còn dần dần rơi vào thế hạ phong.
Nói không chừng một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ bị diệt sạch.
Có vợ của Đại Mao giúp đỡ, Bạch Quân Quân cũng đã có cái nhìn toàn diện về tộc Thôn Hỏa “tiếng ác đồn xa” trong miệng người đời.
Theo lời vợ của Đại Mao kể, ban đều khi tiếp xúc với những người hoang dã này, bà ta cũng cực kỳ sợ hãi, nghĩ rằng bản thân vừa thoát khỏi hang sói đã rơi vào động hổ, càng nghĩ càng thấy khổ tâm.
Ai ngờ Đại Mao đã cứu nàng ta, còn đưa nàng ta về nơi ở của mình. Ban đầu mọi người cũng rất tò mò về nàng ta, Đại Mao đã dùng sức vóc cường tráng của mình để khiến mọi người phải lui ra, sau này tộc Thôn Hỏa cũng chấp nhận để cho vợ của Đại Mao ở lại, vì thế Nhị Mao được sinh ra.
Có điều nàng ta cũng không được rời khỏi đây nửa bước, phần lớn thời gian đều sống trong căn nhà trên cây này, bởi vì bất đồng ngôn ngữ, những người khác cũng không tới chơi với nàng ta, cùng lắm cũng chỉ cho nàng ta mấy quả dại trên đường đi săn về mà thôi.
“Không phải tộc Thôn Hỏa ăn thịt người sao?” Bạch Quân Quân tò mò.
Vợ của Đại Mao ngượng ngùng nhìn nàng, sau đó trả lời: “Trước kia có lẽ bọn họ có ăn, có điều đây đã là chuyện của mấy ngàn mấy trăm năm trước mà thôi, hiện giờ chẳng có ai ăn thịt người nửa.”
“Vậy tại sao vẫn còn lời đồn bọn họ gặp được người sống là ăn ngay, gặp phải người của núi Vu Tổ thì giết sạch?”
Nếu tộc Thôn Hỏa giúp mọi người làm điều tốt, vậy thì lời đồn như vậy không nên xuất hiện mới phải, hơn nữa nếu bọn họ thật sự hiền lành, vậy thì triều đình đã thâu tóm nơi này từ sớm rồi.
“Tuy rằng bọn họ không ăn thịt người, nhưng ai nấy đều có tính chiếm hữu và muốn bảo vệ lãnh địa của mình, chưa từng nương tay với bất cứ kẻ xâm phạm nào, còn về núi Vu Tổ thì lại là một câu chuyện khác.”