Theo đầu thổ phỉ ngã ầm xuống đất, nơi đây lại lần nữa quay về yên bình.
Một cơn gió lạnh thổi qua, máu nóng sôi trào của mọi người dần bình tĩnh lại.
Mới nãy mọi người còn khí thế ngất trời nấu thuốc, chỉ trong chớp mắt lại cảnh còn người mất.
Nhìn mặt đất máu chảy đầm đìa, mọi người đều hơi đờ đẫn.
Không biết ai lẩm bẩm gọi một tiếng.
“Vương đại phu…”
Vì thế cuối cùng mọi người cũng hoàn hồn khỏi đờ đẫn, nhắm mắt cùng đi về phía Vương đại phu.
Từ lúc ngã xuống vũng máu Vương đại phu đã không còn hô hấp, chỉ là đôi mắt của ông ấy vẫn mở to như vậy, giống như không yên lòng mọi người, cũng như không cam lòng chết đi vào lúc này.
Phần lớn mọi người ở đây đều không có quan hệ gì với Vương đại phu, thậm chí có người hai hôm nay vì bệnh sốt rét mới có tiếp xúc với ông ấy, nhưng dù là tiếp xúc ngắn ngủi như thế cũng đủ để cho mọi người biết Vương đại phu là người như thế nào.
Mọi người đều không khỏi đỏ mắt.
“Vương đại phu!”
“Vương đại phu, ngươi tỉnh lại đi!”
Nhưng Vương đại phu vẫn lẳng lặng nằm đó, không đáp lại lời nào.
Cửa xe ngựa chậm rãi mở ra, sắc mặt của thanh niên bên trong còn tái nhợt hơn trước kia, hắn nhìn thoáng qua Vương đại phu rồi sâu kín thở dài một tiếng.
Tuy Tiểu Thiền với Thố Tử cũng rất khó chịu, nhưng hai người vẫn nhảy lên xe kiểm tra tình hình của Lý Văn Li trước.
Lý Văn Li chỉ vẫy vẫy tay tỏ vẻ bản thân không sao, rồi sau đó mở túi nước ra, rót một chén nước đưa cho Thố Tử.
“Để cho Vương đại phu ra đi thanh thản hơn chút.”
Đầu tiên Thố Tử ngạc nhiên nhưng ngay sau đó đã hiểu ra ý của lão đại.
Hắn nước mắt lưng tròng xuống xe một lần nữa, trong tiếng khóc của người nhà Vương đại phu, hắn đút cho Vương đại phu chén nước cuối cùng.
Khi chén nước kia được đút vào miệng Vương đại phu, mùi cỏ cây thoang thoảng che đi mùi máu tươi trên người ông ấy, đôi mắt vốn đang trợn tròn cũng chậm rãi nhắm lại.
“Vương đại phu, ngài ra đi thanh thản.”
Lời nói của Thố Tử phá vỡ sự bình tĩnh của mọi người, ai nấy đều khẽ nức nở.
“Tiểu Thiền, thu dọn tàn cục đi.” Lý Văn Li hờ hững dặn dò một tiếng.
Tiểu Thiền lập tức hiểu ý đóng cửa xe Lý Văn Li lại, rồi mới đứng lên nói với mọi người: “Người chết đã đi xa, người sống phải tự mình cố gắng. Bây giờ không phải lúc đau buồn, giặc cỏ có khi sẽ ngóc đầu trở lại, chúng ta cần phải kiểm kê đội ngũ lấy lại sĩ khí.”
Tiểu Thiền vừa dứt lời, mọi người đã gật đầu lia lịa, nghẹn ngào chỉnh đốn lại đội ngũ.
Đội ngũ hơn một ngàn người bị bệnh hơn hai trăm người, đã chết hơn hai trăm người, bị thương hơn ba trăm người.
Người còn nguyên vẹn trong đội ngũ chỉ còn hơn một trăm người, thậm chí một trăm người này hơn nửa là lão nhược bệnh tàn.
Khi bọn A Đao quay về, đúng lúc mọi người kiểm kê xong đội ngũ.
Nhìn thấy đội ngũ chợt thay đổi lớn, tất cả bọn họ đều có vẻ mặt nghiêm trọng.
Vội vã chạy về trên xe ngựa thì Lý Văn Li đã lâm vào hôn mê, Tiểu Thiền vội vàng chủ trì đại cục, chỉ có Thố Tử canh giữ bên cạnh.
“Sao lại thế này?” Sắc mặt A Đao âm trầm đến độ có thể ăn thịt người.
Thố Tử khẽ co rúm lại, một năm một mười kể lại chuyện mới xảy ra.
“Lão đại lại sử dụng sức mạnh thần linh?” Tiểu Diện chỉ biết cười cũng không cười nổi nữa.
Cơ thể của lão đại vốn đã yếu ớt, sau mấy phen gặp nạn cố đấm ăn xôi sử dụng năng lực, cơ thể ngày càng yếu đi, trong khoảng thời gian này vất vả lắm mới dưỡng tốt hơn chút, kết quả lại lần nữa gặp phải vây đánh bất ngờ.
A Đao siết chặt nắm tay, trong mắt toàn là tự trách.
Nếu hắn không rời đi, thì sẽ không ép cho công tử phải dùng cấm thuật.
Thố Tử nhìn biểu cảm của A Đao, biết hắn lại lâm vào tự trách, nên nhanh chóng nói.
“Trước khi hôn mê lão đại có dặn các ngươi dẫn mọi người đi báo thù, thuận tiện tăng tiếp viện cho đội ngũ.
A Đao vừa mới lâm vào tự trách: “...”
“Ngài ấy nói khi tỉnh lại muốn được thấy tài sản của Uy Phong đường.”
Thố Tử lại bổ sung thêm một câu.