A Đao thật sự vừa tức vừa bực, nhưng nhìn thấy công tử hôn mê rồi vẫn nhíu mày, trên mặt tràn ngập đau đớn, thì hắn không thể tức được nữa.
A Đao yên lặng đi ra ngoài, bấy giờ Tiểu Thiền đang dẫn mọi người đi an táng người chết đi.
Lão thê của Vương đại phu với nhi tử đã sớm chết trên đường chạy nạn, bây giờ chỉ còn lại một tức phụ với một tôn tử choai choai.
Hai mẹ con mất đi sự che chở của Vương đại phu khóc đến xé ruột xé gan, bên cạnh họ là một vài người mất đi người thân vào hôm nay.
Dù sao Vương đại phu cũng sẽ được mọi người nhớ kỹ, nhưng người thân của họ ngoại trừ một nấm mồ tròn ra thì không còn để lại gì.
Cho nên họ khóc còn thê lương hơn nữa.
Mọi người nhìn dáng vẻ khóc lóc thảm thiết, mặt đẫm nước mắt của họ thì vô cùng xúc động.
Lần này cả nhà lão Khâu thúc trong loạn lạc may mà tránh được một kiếp.
Khi ba mũi tên lửa bay vụt đến đây, lão Khâu thúc đã nhìn ra điều gì đó không ổn, ông với Khâu Đại mỗi người ôm một hài tử không quay đầu lại chạy thẳng về.
Chuyện xảy ra đột ngột đến độ, họ còn không chú ý tới Khâu Nhị Khâu Tam.
Nhờ như vậy, họ mới lao vào đám đông trước tiên.
Sau đó là hai bên giằng co, Vương đại phu qua đời, lại đánh nhau, rồi cuồng phong cuốn mưa tên bay tứ tung, một loạt biến cố chỉ xảy ra trong giây lát.
Trước trận chiến, Khâu đại thúc đã cái khó ló cái khôn dẫn họ trốn ra sau xe ngựa, bấy giờ họ mới tránh được tình huống tên loạn bay xuyên tim.
Nhưng mà lão Khâu thúc núp sau xe ngựa lại bỏ lỡ cảnh mũi tên trên không trung bay ngược về phía giặc cỏ.
Ông lập tức lòng như tro tàn, cảm thấy lần này cả nhà đã thua ở đây.
Nhưng mà đúng lúc này ông lại thấy trên cây lớn cách đó không xa có một thiếu nữ mảnh mai đứng đó.
Nàng vững vàng giương cung lên, tay kéo dây cung căng hết cỡ, tròn như trăng rằm chỉ chờ phát động.
Ngón tay thiếu nữ nhẹ nhàng thả ra, mũi tên đó như luồng lửa phi nước đại về phía bên này.
Lão Khâu thúc theo bản năng nhìn về phía mũi tên, giây tiếp theo đã nhìn thấy mũi tên đâm xuyên qua yết hầu tên thủ lĩnh giặc cỏ.
Lão Khâu thúc lập tức buông lỏng đôi chân bủn rủn ngã ngồi trên mặt đất.
Trận chiến này… rốt cuộc cũng kết thúc rồi.
Bạch Quân Quân lại lần nữa cứu cả nhà họ!
Nhưng mà người chú ý tới Bạch Quân Quân giống lão Khâu thúc không nhiều lắm, dù gì tình huống lúc ấy quá mức hỗn loạn, khắp trời toàn là mũi tên bay tán loạn, hơn nữa Khâu Nhị với Khâu Tam cũng đang núp trong bụi cỏ lén bắn tên giúp đỡ.
Cho nên căn bản mọi người không phân rõ ai đã giết thủ lĩnh giặc cỏ.
Nhưng dù là thế nào, Tiểu Thiền, Thố Tử của đội bảy người, hay thậm chí là Khâu Nhị, Khâu Tam, với những người dám dũng cảm đứng lên hôm nay đều là anh hùng.
Nhưng thắng lợi như vậy thì quá bi thảm, mọi người trong đội ngũ lại phải chỉnh đốn lại lần nữa đều đang đắm chìm trong đau thương.
Đúng lúc này, một bóng dáng cao ráo chậm rãi đi tới.
Bình thường hắn ngồi trên nóc xe ngựa khoác áo choàng che mặt không tiếp xúc với ai cả, nên mọi người cũng theo bản năng không đi trêu chọc sát thần mặt lạnh này.
Và giờ đây là lần đầu thiếu niên mặt lạnh giở áo choàng ra để lộ toàn bộ khuôn mặt.
Đấy là một khuôn mặt có ngũ quan sắc bén như dao cắt, mặt ngày như lưỡi dao vô cùng sắc bén được tôi luyện trong sương lạnh.
Hắn nhìn lướt qua đám đông mặt đầy u ám, chậm rãi chất vấn.
“Các ngươi khóc cái gì?”
Xung quanh im lặng như tờ, tất cả mọi người đều cúi đầu không nói gì.
“Nước mắt không đổi lấy mạng được, có lẽ trong khi các ngươi tự oán tự trách rơi lệ, giặc cỏ còn sẽ ngóc đầu quay lại, đến lúc đó các ngươi định dùng nước mắt để ngoan cố chống lại sao?”
“Bây giờ doanh địa chúng ta gặp phải bị thương nặng, chúng ta vĩnh viễn âm dương cách biệt với chí thân bằng hữu, mọi thứ này đều do những tên giặc cỏ hám lợi đen lòng tạo nên, nếu không diệt bỏ chúng thì sau này sẽ còn có càng nhiều người vô tội chết oan, bây giờ không đi báo thù thì chờ tới khi nào!
Các ngươi khóc thút thít ở đây, không bằng cầm lấy vũ khí của mình!
Thanh niên nào có gan thì hãy đi theo ta!”