A Đao không nhanh không chậm nói nhưng lời nói lại âm vang hùng hồn.
Từng câu từng chữ của hắn rơi vào trong lòng mỗi người, khiến cho người nào người nấy đều siết chặt tay lại.
“Ta đi theo ngươi.”
“Ta cũng đi.”
Khâu Nhị và Khâu Tam là những người đầu tiên lên tiếng.
Sau khi Khâu Nhị và Khâu Tam đứng lên, càng ngày càng nhiều người cũng đứng lên theo.
Ngay cả những người bị thương cũng không ai bảo ai mà dìu đỡ nhau đứng dậy, tỏ vẻ muốn cùng đi với A Đao để tự tay đâm chết kẻ thù.
Nhìn thấy A Đao vực dậy được tâm trạng chán nản của mọi người, Tiểu Thiền cũng rất vui mừng, hắn ở bên cạnh thêm củi lửa: “Đội quân bảy người nguyện cùng mọi người tử chiến đến cùng.
“Tử chiến đến cùng!!!”
“Giết thổ phỉ, làm cho những người đã qua đời an giấc ngàn thu. Giết thổ phỉ, làm cho những người đã qua đời an giấc ngàn thu. Giết thổ phỉ, làm cho những người đã qua đời an giấc ngàn thu.”
Giữa những lời thề rung trời lệch đất, A Đao chọn ra năm mươi lăm người, đây cũng là lực lượng trung kiên cuối cùng của đội ngũ.
Bọn họ làm quân tiên phong giết đến Uy Phong đường báo thù, còn những người già yếu thương tật còn lại thì tuân thủ nghiêm ngặt ở yên tại chỗ.
Dù sao đã có thạch tín, những người thân mang bệnh sốt rét còn đang chờ đợi được chữa trị.
Những người già yếu, nữ nhân và trẻ em nhìn thấy các chiến sĩ xuất chiến, bọn họ tự giác gánh vác trách nhiệm chăm sóc những người bị thương.
...
Lại nói tiếp, sau khi đợi mọi người đi báo thù, Bạch Quân Quân lập tức chạy thẳng đến bên cạnh những kẻ xâm lược bị dị năng hệ Phong giết chết, chần chừ.
Lúc an táng người bên mình, mọi người cũng không hề để ý tới thi thể của những kẻ cướp này cho nên lúc nãy dáng vẻ của những kẻ cướp này ra sao thì bây giờ vẫn vậy.
Bạch Quân Quân chẳng kiêng nể gì mà tịch thu cung tên và mũi tên của bọn họ.
Nhưng sự thật chứng minh cung tên và mũi tên thổ phỉ dùng tốt hơn rất nhiều so với cung tên do nhà lão Khâu thúc tự chế tạo.
Cây cung sắt màu đen kia rất nặng, mũi tên do cung tên như vậy bắn ra có độ chính xác rất tốt, thêm cả dây cung tràn ngập sức mạnh này, dùng tay búng nhẹ một cái liền phát ra tiếng vang ong ong, càng đừng nói khi kéo căng nó ra hết cỡ, phỏng chừng không cần dị năng cũng có thể làm cho mũi tên xuyên qua thân cây.
Cung tên này nhất định không phải là vật tầm thường.
Bạch Quân Quân vừa lòng đeo cung tên lên lưng rồi lại bắt đầu lục lọi bao đựng tên của bọn họ.
Vốn bao đựng tên của những người này đều đầy mũi tên nhưng bây giờ chỉ còn lại một nửa. Bạch Quân Quân cũng không để ý nhiều, nhặt thêm mấy bao nữa là được.
Bạch Táp Táp vẫn luôn quan sát từ xa cũng nhanh chóng chạy lại đây tìm mũi tên với trưởng tỷ.
Hai tỷ muội thoải mái lục tìm giữa đống thi thể.
Bạch Quân Quân thì không nói nhưng không ngờ rằng đứa trẻ như Bạch Táp Táp cũng có thể hiểu rõ tình hình như vậy.
Nàng không khỏi tò mò hỏi một câu: “Muội không sợ hả?”
Dù sao vừa rồi nơi này vừa mới xảy ra một trận chém giết quy mô lớn chấn động lòng người, tất cả mọi người đều mới trở về từ trong quỷ môn quan.
“Là người thì sớm muộn gì cũng sẽ chết, muội đã hiểu rõ điều này từ lâu.” Bạch Táp Táp thoải mái trả lời .
Bạch Quân Quân hơi ngạc nhiên: “vậy vừa rồi...”
Nghĩ đến dáng vẻ nóng lòng như lửa đốt kia của Bạch Táp Táp, còn tưởng rằng nàng là...
“Muội không sợ chết, muội sợ tỷ và tiểu đệ chết.” Bạch Táp Táp nhìn Bạch Quân Quân với vẻ mặt nghiêm túc: “Chết thì có gì mà phải sợ, chẳng qua chỉ là chuyện mở mắt rồi nhắm mắt mà thôi, người bị bỏ lại một mình đối mặt mới càng đáng sợ hơn.”
Nghĩ đến dáng vẻ không nơi nương tựa của tiểu tôn tử và tức phụ của Vương đại phu, Bạch Táp Táp cảm thấy thương cảm không thể giải thích được.
Nàng không thể tưởng tượng được nếu trưởng tỷ và tiểu đệ đều chết đi, nếu trên đời này chỉ còn lại một mình nàng thì nàng nên làm gì?
“Thay vì như vậy, không bằng để muội chết thay mọi người.”
“Yên tâm đi...”
Khuôn mặt của Bạch Quân Quân trở nên dịu dàng: “Chúng ta cũng sẽ không chết đâu.”
Nàng muốn sờ đầu của đứa trẻ nhưng nhìn thấy bàn tay bẩn thỉu vì lật xác chết liền ngượng ngùng rút tay về.
Nhưng Bạch Táp Táp không hề để ý chút nào, cầm lấy tay của Bạch Quân Quân.
Lúc đó lão Khâu thúc vừa tiễn chân Khâu Nhị và Khâu Tam, đang định tìm kiếm bóng dáng của tỷ muội Bạch gia, quay đầu liền nhìn thấy hai tỷ muội đang tay cầm tay cười ngây ngô giữa núi xác biển máu.