Bạch Táp Táp sốt ruột vô cùng.
“Đối phương có nhiều người như vậy, A Đao ca ca bọn họ chỉ có năm người, làm sao mà đối phó được, tuy rằng ta không có kinh nghiệm tác chiến, nhưng nhận lúc bọn họ không đi xa, ta cũng có thể đuổi theo, giết thêm được một tên thì nhẹ đi một tên vậy.”
Lâm nương tử đăm chiêu một lát, sau đó quả quyết để hai đứa nhỏ trong xe ngựa và Bạch Linh Vũ ngồi vào chiếc xe ngựa bên cạnh, nàng ta bảo Thiện Từ cứ việc đi thẳng về nơi vô chủ, còn chiếc xe bên này, Lâm nương tử dứt khoát bảo Kiều chưởng quỹ dừng lại.
Sau đó, nàng ta để Bạch Táp Táp ngồi lên nóc xe: “Lên đây đi, dùng ná của muội ở chỗ này. Chúng ta bắn từ xa giúp sức cho A Đao.”
Thiện Từ đại sư hiểu rằng đây không phải là lúc ra vẻ, bởi vì Lâm nương đã giao lại tính mạng của tất cả những đứa trẻ trong xe cho ông ấy bảo vệ.
Nếu vậy, nhiệm vụ của ông ta chính là bảo vệ sự an toàn của đám trẻ này, còn đám A Đao bọn họ, chỉ có thể tạm thời không nghĩ tới.
Thiện Từ đại sư cắn răng quất roi ngựa rời đi.
“Thập nhất tỷ, thập nhất tỷ!” Bạch Linh Vũ ngồi trong xe ngựa gạo thét điên cuồng, hắn cũng muốn ở lại giúp A Đao.
Nhưng hắn là là người có số tuổi nhỏ nhất, trong xe ngựa, đám trẻ được Lâm nương tử cưu mang vô cùng hiểu chuyện, bọn chúng ôm Bạch Linh Vũ vào lòng, đề phòng hắn nhân lúc không ai chú ý mà nhảy xuống xe.
Lúc đó, ở trên nóc xe, Bạch Táp Táp ra sức kéo ná, sau đó từng tảng đá bay vụt ra ngoài không khác gì quả pháo. Hiện giờ, nàng đã sử dụng tất cả kiến thức mà A Đao và Tiểu Thiền chỉ dạy, mỗi một viên đạn đều nhắm thẳng vào kẻ địch.
Mới đó đã bắn ra ba mươi viên đạn đá, đạn đá lao tới từ hư không, nhắm chuẩn vào mục tiêu, theo tiếng đạn bay, kẻ địch đều đồng loạt ngã xuống.
So với sự thiếu chính xác lúc ban đầu, hiện giờ Bạch Táp Táp chẳng khác nào một tay súng thiện xạ.
Lâm nương tử hào hứng nhìn cảnh tượng trước mắt này, thầm khen ngợi Bạch Táp Táp.
Tiểu cô nương Táp Táp này kiểu gì cũng là người trong truyền thuyết, dã sử cho mà xem! Nàng mới có tám tuổi thôi mà đã có thể lợi hại như thế, về sau nhưng sẽ còn lợi hại hơn!
Bạch Táp Táp trên nóc xe không ngừng nạp đá, cứ có kẻ nào áp sát đám người A Đao đều sẽ bắn hạ tất cả bọn họ.
Chuyện này đã giúp cho A Đao rất nhiều.
Có điều khi bọn họ đang phản kích với thế như chẻ tre, lá cây ở xung quanh bọn họ lại đồng loạt kêu lên, bốn phía còn có tiếng kêu quái dị của côn trùng.
Kiều chưởng quỹ vừa nghe, sắc mặt đã lập tức thay đổi: “Cần phải rời đi ngay lập tức, ngũ trưởng lão đã dùng tới cổ trùng bản mạng, nếu không đi ngay bây giờ, cổ trùng bản mạng của ông ta sẽ tới đây tức thì.”
Bạch Táp Táp nghe vậy bèn đưa tay sờ túi vải của mình, lúc này trong túi cũng chỉ còn rải rác vài viên đá nhỏ, Bạch Táp Táp chỉ cắn răng đáp: “Được, để ta ném xong mấy viên này đã.”
Dứt lời, nàng tiếp tục bắn những viên đá cuối cùng.
Nàng có sức vóc cực kỳ lớn, đá bắn ra ngoài chẳng khác nào đạn pháo, uy lực kinh người.
Nhìn thấy Bạch Táp Táp đã bắn hết cả túi đá, Lâm nương tử mới ôm chặt Bạch Táp Táp kéo nàng xuống từ nóc xe. Trong nháy mắt khi nàng được kéo xuống, Kiều chưởng quỹ cũng thúc roi ngựa, tức khắc rời đi.
Ông ta điên cuồng đuổi theo phương hướng mà Thiện Từ đi khi nãy.
Bạch Táp Táp lo lắng nhìn năm người bị thị vệ vậy chặt kín mà sốt ruột không thôi, mặc dù nàng đã giúp bọn họ giải quyết năm, sáu mươi tên, nhưng so với số lượng binh lính này, vẫn chỉ có thể coi như muối bỏ biển.
Có điều bây giờ nàng cũng biết rõ, chuyện có thể làm đều đã làm, bây giờ chỉ còn cách cầu cho trời cao có mắt, để bọn họ trở về bình an vô sự.
THấy xe ngựa thoát khỏi vòng vây thành công, đội bảy người cũng không còn kiêng nể gì nữa, dồn hết sức lực chiến đấu với đám thị vệ kia.
A Đao thì không cần nói tới, trên tay hắn có Huyền Đấu, hơn nữa từ nhỏ đến lớn đều được nuôi dạy để trở thành, công phu cực kỳ lợi hại.
Hơn nữa dưới sự trợ giúp của Lý Văn Li, A Đao đã đột phá được dị năng tốc độ, đám binh sĩ này muốn lấy cứng đối cứng với hắn chẳng khác nào lấy trứng chọi đá cả.