Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 928 - Chương 928. Rốt Cuộc Ai Mới Là Kẻ Không Biết Tự Lượng Sức Mình

Chương 928. Rốt cuộc ai mới là kẻ không biết tự lượng sức mình Chương 928. Rốt cuộc ai mới là kẻ không biết tự lượng sức mình

A Đao tựa như một con dã thú vừa được thoát ra khỏi lồng sắt, hung mãnh chặn cứng đám người này ngay trước mặt mình.

Thủ vệ nhìn thấy một cái bóng đen lao ra từ đáy xe ngựa, chặn ngang tất cả những đòn tấn công bằng xe nỏ của bọn họ với tốc độ nhanh như chớp. Công phu và chiêu thức của người này dọa cho mọi người kinh hồn khiếp vía, có điều nhận ra trước mắt chỉ có một người, đám thủ vệ cười thầm.

Dẫu sao thì năm trăm người bọn họ cũng đã được dãi nắng dầm mưa trên xa trường, người nọ có lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng không thể lấy một địch trăm, chỉ cần dùng một chiếc xe chiến thôi cũng có thể tiêu diệt được hắn.

Vậy nên đám thủ vệ như mở cờ trong bụng mà lao về phía A Đao.

Mười mấy người ngựa cao lớn bao vây một người đang đứng, bọn họ nhìn thế nào cũng thấy phe mình chiếm hết ưu thế.

Nhưng khi thực sự giao đấu với người này, đám thủ vệ đều ngơ ngác.

Công phu của người này đâu chỉ “lợi hại”? Có ví bằng hai từ “quỷ quyệt” cũng chẳng ngoa. Hơn nữa tốc độ của hắn nhanh tới mức bọn họ chỉ có thể trông thấy bóng người lờ mờ, lại còn mặc một bộ y phục màu đen, chẳng khác nào hòa làm một với nền trời tăm tối, những người đó có chém thế nào cũng không trúng, thậm chí còn suýt chút nữa ngộ thương đồng bọn của mình.

Việc cưỡi ngựa kia dường như đã trở thành điểm yếu của bọn họ.

A Đao cũng nắm bắt được cơ hội, mỗi lần bọn họ va chạm lẫn nhau, Huyền Đấu cũng mau chóng vung lên.

Chẳng bao lâu sau, đám người đó đã bị A Đao chém chết quá nửa.

Thủ lĩnh thủ vệ thấy thế, lập tức lui về phía sau thổi còi, ra hiệu cho toàn bộ binh lính ở Tam Xá Khẩu tới đây tiếp ứng

Thủ vệ thủ lĩnh kia nhìn A Đao mà cười lạnh.

“Đêm nay nhất định phải lấy được cái đầu của ngươi.”

Nói lời vô nghĩa với người này, A Đao nhưng không có hứng thú, hắn chỉ vung đao lên, động tác vô cùng mạnh mẽ, vung đến nơi nào thì máu ứa ra từ nơi đó.

Thủ vệ đàn áp, liên tục lui về phía sau, A Đao không để bọn họ đạt thành tâm nguyện, tiếp tục áp sát về phía trước.

Đám người ban đầu đuổi theo A Đao giờ lại bị hắn đuổi cho chạy tóe khói.

Bị ép cho lui hơn mười mét, mọi người cũng vô cùng buồn bực.

Ngay khi bọn họ sắp bị diệt sạch, năm trăm viện quân cũng đã kịp thời tới nơi, có điều phía sau A Đao cũng xuất hiện thêm bốn thiếu niên.

Khi thiếu niên của đội bảy người đuổi tới bên cạnh mình, A Đao cũng mỉm cười: “Hôm nay phải cho bọn họ mở mang tầm mắt, chứng kiến sức mạnh của đội bảy người Lý Thị!”

“Được!”

Đám Tiểu Thiền toàn là những thiếu niên mười bảy mười tám tuổi chưa nhược quán.

Có điều mấy năm nay chạy nạn, bọn họ đã trải qua không ít lần thập tử nhất sinh, cũng trải qua không ít nguy hiểm, về phương diện chiến đấu, bọn họ cũng đã tích lũy được không ít kinh nghiệm.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian ở hoàng đô, ngoại trừ thi thoảng phải đối phó với trộm cắp lẻn vào nhà, đã rất lâu chưa gặp phái trường hợp như thế này.

Những thiếu niên này cũng chẳng phải người thường, bọn họ đều đã đột phá được giới hạn của cơ thể, sự hiếu chiến tận trong xương tủy cũng bắt đầu chiếm trọn cơ thể.

Ai nấy đều hưng phấn vô cùng, cong môi nở nụ cười tự tin.

Năm trăm binh sĩ nhìn thấy mấy thiếu niên và A Đao đứng đối diện mình, ai nấy đều cười ha hả.

Vốn tưởng rằng đây là những đứa nhỏ đáng thương bị lừa bán đi, không ngờ lại là một kẻ biết đánh đấm.

Có điều bọn họ bây giờ chẳng có lấy một thanh đao tử tế, trên tay toàn là đồ làm bằng xương xẩu quái dị.

Cái đám tiểu quỷ này… Tưởng đây là đám du côn đánh nhau trên chợ dành thức ăn hay sao, đúng là không biết tự lượng sức mình, quả đúng là nực cười!

Đám viện binh này cũng không thấy được sức mạnh của A Đao, ai nấy đều bị vẻ trẻ con của đội báy người chiếm hết sự chú ý.

Có điều bọn họ đang cười lăn cười bò, có tiếng gió bỗng vang lên, rất nhiều người tự dưng xuất hiện một lỗ máu ngay giữa trán, lục tục ngã xuống.

Một tên, hai tên, mười tên, hai mươi tên… Người ngã xuống càng lúc càng nhiều.

Tới khi kinh hồn táng đảm trốn khỏi “thứ đó”, bọn họ mới phát hiện ra, thì ra đằng trước chỉ có một chiếc xe ngựa đã chạy đi, một chiếc xe ngựa khác đã ngừng lại. Giờ đây, trên nóc chiếc xe ấy, đang có một cái tiểu cô nương cầm ná tấn công.

Những người này đều bị tiểu cô nương đó đánh trúng!

Bình Luận (0)
Comment