Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 929 - Chương 929. Đại Loạn Đấu

Chương 929. Đại loạn đấu Chương 929. Đại loạn đấu

Tài bắn bằng ná của tiểu cô nương kia thật là đáng sợ, viên đá trên tay nàng chẳng khác nào đạn pháo, trăm phần trăm trúng đích, hơn nữa còn ngắm ngay giữa trán của binh lính.

Đợt tấn công đáng sợ như vậy chẳng mấy chốc đã kính cho năm trăm tinh binh của bọn họ mất đi năm, sáu mươi người.

Thủ lĩnh lập tức phất tay: “Mau bắt lấy nha đầu kia!”

Đám thủ vệ thẹn quá hóa giận lập tức phản ứng lại, vội vàng đuổi về phía trước.

Nhưng sao đội bảy người có thể để bọn họ làm vậy?

Năm người nhanh chóng xếp thành một hàng, mỗi người phụ trách không gian hai mét, hình thành một vạch ranh giới vô hình chắn ngang đường của quân lính, chỉ cần đặt chân lên ranh giới này, tất cả đều sẽ bị chém chết.

Đội bảy người đều được A Đao truyền dạy công phu, công pháp của bọn họ giống hệt nhau, khí tức cũng y chang nhau, nhịp nện bước đồng bộ, tuy là thiếu niên nhưng lại ra tay vô cùng tàn nhẫn.

Tuy là binh lính đã tắm máu sa trường, nhưng nhất thời, đám binh lính này cũng chẳng thể làm gì bọn họ.

Hơn nữa, đáng phải kể đến nhất là, ngoại trừ thanh hắc đao sắc bén trên tay của A Đao, những thiếu niên kia chỉ đang dùng đao bằng xương thô sơ mà thôi!

Nhưng đám đao bằng xương khô này thậm chí còn lợi hại hơn cả đao kiếm thượng phẩm của bọn họ! Về sau, đao của bọn họ cũng đã bị chém là đôi làm ba, ấy vậy mà đao của mấy người này vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu!

Những người này đương nhiên không biết, đây là đao mà Lý Văn Li dùng xương cốt của chim ăn thịt người để làm, đội bảy người ai cũng có một thanh, ngay cả A Đao cũng có.

Đám người Tiểu Thiền xem thứ này chẳng khác gì vũ khí bản mạng của mình, dùng rất thuận tay. Về phần A Đao, hắn không nỡ dùng tới, chỉ định coi như bảo vật gia truyền, để con cháu sau này đời đời truyền lại.

Đương nhiên, đây không phải lúc nói đến mấy chuyện xa xôi ấy, các thiếu niên đang ra sức sát phạt đám người trước mắt, chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn quả quyết, không thủ hạ lưu tình.

Chẳng mấy chốc, đoàn quân năm trăm người đã bị tiêu diệt quá nửa.

Năm người có thể giải quyết chừng ấy binh lính trong thời gian ngắn như vậy, có thể nhìn ra được, bản lĩnh của bọn họ chắc chắn không phải thứ người thường có thể đấu lại.

Ngũ trưởng lão đứng ở phía sau nhìn rõ mồn một, trong lòng kinh ngạc vô cùng.

Có điều nói ra cũng đúng thôi! Nếu đám thiếu niên này không có bản lĩnh, vậy thì cũng đâu thể giết chết được cả cổ chủ lẫn lưng còng cơ chứ? Hiện giờ giết có một, hai trăm binh lính, đối bọn họ tới mà nói, quả đúng là chẳng thấm vào đây.

Ngũ trưởng lão biết rõ, nếu mình còn không ra tay, có lẽ Tam Xá Khẩu sẽ lại nhanh chóng bị thanh trừng sạch sẽ thêm một lần nữa.

Vì thế ông ta nhanh chóng lấy ra một cây sáo nhỏ, thổi một khúc nhạc kỳ quái.

Nhóm A Đao đang ra sức chém giết kẻ địch, cũng không để ý cổ trùng đã bí mật bao vây lấy Tam Xá Khẩu.

Chỉ trong một tích tắc, mọi người thấy bóng cây quanh mình không có gió mà tự động lắc lư, trong bụi cỏ cũng có âm thanh “xào xạc”.

Tới khi A Đao nhận ra tình hình có vấn để, dưới chân đã xuất hiện đủ loại rắn, đám rắn này có rắn lục, còn có cả rắn ngũ sắc, không có con nào là không mang trong mình kịch độc.

Đám thủ vệ kia nhận ra dưới chân mình toàn là rắn độc cũng kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh lập tức úa ra.

Mọi người còn đang đánh nhau kịch liệt, nhưng bây giờ lại chẳng có ai dám nhúc nhích.

Suy cho cùng, nhân loại có thể chia làm thù và bạn, nhưng rắn thì chẳng biết phân biệt, nếu không cần thật dẫm phải, ai biết nó sẽ làm gì!

A Đao móc ra vài bình thuốc bột từ trong ngực áo, ném cho mấy người Tiểu Thiền bọn họ: “Rải lên đi.”

Dứt lời, hắn cũng tự mở một lọ, rải một vòng xung quanh chân mình.

Mọi người thấy thế cũng học theo, không tiếc chút nào mà dốc hết bột thuốc thành vòng tròn xung quanh mình.

Đây là thuốc do Đan Hạc tiên sinh cung cấp. Bởi vì phải đi ngang qua Tam Xá Khẩu, cho nên Đan Hạc tiên sinh cẩn thận chuẩn bị rất nhiều loại thuốc để đuổi cổ trùng, không ngờ cũng có lúc dùng tới thật.

Đám rắn độc như hổ rình một mà chăm chăm lao về phía nhóm A Đao, nhưng đụng phải hàng bột phấn, đám rắn này lại chẳng khác nào bị điểm huyệt, không nhúc nhích được nữa.

A Đao mới vừa mới thở phào hơi, trong đình lại truyền đến tiếng sáo trúc còn chói tai hơn khi nãy, rắn độc càng lúc càng trở nên điên cuồng, thậm chí còn xuất hiện cả rắn hổ mang.

Thổ Tử nhìn mà toát mồ hôi lạnh, vất vả lắm mới khống chế được phần chân không bị run lập cập.

Hắn trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ rắn mà thôi!

Bình Luận (0)
Comment