Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 930 - Chương 930. Vừa Thoát Khỏi Hang Hổ Đã Lọt Vào Ổ Sói!

Chương 930. Vừa thoát khỏi hang hổ đã lọt vào ổ sói! Chương 930. Vừa thoát khỏi hang hổ đã lọt vào ổ sói!

“Thuốc bột của bọn họ nhất định chẳng chống đỡ được bao lâu, hơn nữa để toàn mạng, bọn họ cũng sẽ không rời khỏi vòng tròn đó, đây đúng là thời cơ để chúng ta ra tay.”

Đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, tên thủ lĩnh cũng đã nhìn ra sơ hở, hạ lệnh bảo mọi người giương đao tiến về phía trước.

Có điều nhìn bầy rắn trước mắt, chẳng mấy ai có dũng khí lao lên.

Thủ lĩnh nảy ra một ý, lại bảo: “Dùng nỏ bắn tên.”

Người không đi qua được, nhưng vũ khí thì có! Lời này đã khiến cho đám binh lính vỡ lẽ, bọn họ bắt đầu giương cung lên bắn tên, hoặc ném toàn bộ ám khí về phía đội bảy người.

Tên đầu có ám khí, dưới chân có rắn độc, may mà nhóm Tiểu Thiền có thân thủ linh hoạt nên mới không bị bắn thành tổ ong vò vẽ, nhưng quả nhiên không thể nào phản khích, A Đao đưa ra hiệu lệnh: “Lùi lại.”

Tiểu Thiền bọn họ lập tức quay đầu chạy về phía sau, mọi người đều có dị năm tốc độ, chạy đi chẳng khác nào gió lốc.

Khi bọn họ chạy, đám rắn kia vẫn bị thuốc bột ngăn lại như cũ, mà binh lính lại bị rắn ngăn không cho đi, có thể tranh thủ thời gian cho đám người A Đao chạy trốn.

Chỉ trong một thoáng, bọn họ đã biến mất khỏi tầm nhìn của đám người này.

Có điều A Đao cũng không chạy quá xa, bởi vì nhiệm vụ của bọn họ lúc này là dẫn dụ truy binh rời đi, để đoàn xe ngựa có đủ thời gian chạy trốn, cho nên đội bảy người phải nán lại chơi trò mèo vờn chuột với bọn họ ít lâu nữa.

Tiếu Diện và Lão Tăng hợp thành một đội, A Đao dẫn theo Thố Tử và Tiểu Thiền, bọn họ phục kích ở khắp các góc, đám truy binh đuổi theo sẽ bất ngờ ra tay, chờ rắn độc tới, đội bảy người lại nhanh chân chạy đi.

Đám truy binh bị vờn cho quay như chong chóng.

Trong lúc đội bảy người ở đấu trí đấu dũng, xe ngựa đã đến được nơi vô chủ.

Thiện Từ đại sư cũng không biết phải tới nơi nào, ông ta chỉ liều mạng quất roi ngựa, chỉ lo đi về phía trước, ngựa chạy càng lúc càng nhanh, đưa bọn họ qua đồi núi, qua cả rừng cây, mới đó mà đã chạy hơn một canh giờ.

Đám trẻ nhỏ trong xe ngựa phải chịu xóc mà xây xẩm mặt mày, nhưng dù như vậy cũng không có ai than khổ.

Bọn họ cũng biết rõ mình đang chạy đua cùng với tử thân, bây giờ mà ra vẻ thì có khác gì phụ lòng đám người A Đao tử thủ đằng sau!

Chẳng bao lâu sau, có mấy bóng đen lao xuống từ trên cây như khỉ, đáp xuống nóc xe ngựa, trên tay bọn họ là thanh giáo đầu đá đã được mài sắc nhọn, mau chóng kề giáo bên cổ Thiện Từ đại sư.

Thiện Từ đại sư bất chấp tính mạng của mình, hô hoán với mọi người trong xe: “Có người xấu, mau xuống xe!”

Thiện Từ đại sư còn chưa nói dứt lời, Bạch Linh Vũ và một đứa nhỏ khác lao ra trong xe ngựa như đạn pháp, đẩy văng hai người đang khống chế Thiện Từ đại sư ra.

Dường như hai tên kia không ngờ trong xe có người chạy ra không kích, không kịp trở tay nên bị ngã khỏi xe ngựa.

Thiện Từ đại sư thấy thế, lập tức thúc ngựa, tiếp tục đi về phía trước.

Vất vả lắm mới đẩy ngã được hai người kia, trước mặt lại xuất hiện một tòa nhà cây to tướng, trong nhà cây là một đám người cầm giáo đá, nhìn bọn họ chằm chằm như hổ rình mồi.

“!!!”

Thiện Từ đại sư biết mình đã rơi vào hang sói, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.

Có điều... chuyện đáng mừng duy nhất chính là cách ăn mặc của những người này hoàn toàn không giống Tam Xá Khẩu. Mà không đúng! Nói đúng ra thì thứ bọn họ mặc cũng chưa phải là quần áo, nhưng hẳn là không phải cũng một bọn với Tam Xá Khẩu chứ nhỉ?

Thiện Từ đại sư chỉ có thể liều một phen, lặng lẽ giơ tay lên: “Chúng ta không phải người xấu, vô tình xâm phạm bảo địa của các vị cũng là do ngoài ý muốn, quấy rầy rồi!”

Người dân tộc Thôn Hỏa khi ấy đang ngủ yên lành. Bọn họ vất cả động não nửa ngày, rồi lại làm việc đồng áng mệt nhọc thâm nửa ngày nữa, chỉ khi đêm đến bọn họ mới được là chính mình. Vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, lại nghe được tiếng vó ngựa từ xa vọng lại.

Người dân còn tưởng thổ phỉ tới đây quấy rầy, ai nấy đều cảnh giác bò lên trên cây.

Bình Luận (0)
Comment