Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 931 - Chương 931. Cuộc Chạm Trán Tình Cờ

Chương 931. Cuộc chạm trán tình cờ Chương 931. Cuộc chạm trán tình cờ

Ai ngờ trông thấy một chiếc xe ngựa tiến tới đây từ phía này.

Ngày thường thổ phỉ chỉ biết cưỡi ngựa, không có thổ phỉ nào chở theo một cái rương lớn như vậy cả.

Hơn nữa thổ phỉ mỗi lần kéo tới đây đều có dăm ba trăm tên, chứ không chỉ có một người.

Mọi người nhận ra người vừa tới đây không phải tổ phỉ.

Trong khoảng thời gian này, thần linh đã dạy cho bọn họ biết được rất nhiều thứ, ví dụ như nếu muốn tồn tại trên thế giới này, vậy thì việc duy trì quan hệ hòa hảo với láng giềng cũng rất quan trọng.

Bọn họ không thể vừa nhìn thấy người ngoài đã ra tay chém giết, mà phải tìm hiểu kỹ càng ý đồ của đối phương rồi mới đưa ra phán đoán. Nếu có ý đồ khác thì nên giết không tha, nhưng nếu như tới đây đầu tư hay buôn bán thì phải nhiệt liệt đón chào.

Nhờ có sự chỉ dạy của thần linh, cho nên nhìn thấy Thiện Từ đại sư xâm phạm đất đai của mình, mọi người cũng chỉ định khống chế rồi hỏi cho rõ ràng, để xem người này tới cướp đồ hay tới tặng đồ.

Vậy mà người này lại không biết tốt xấu, đẩy bọn họ xuống khỏi xe ngựa, lại còn đưa cả đám vào trong doanh địa của bọn họ.

Đây chắc chắn là tới cướp đồ rồi!

Vì thế người dân tộc Thôn Hỏa siết chặt vũ khí trên tay, mài đao nghe soàn soạt, làm tư thể chuẩn bị chém người ta ra thành tám khúc.

Thiện Từ đại sư hốt hoảng giơ hai tay lên: “Chúng ta thật sự bị đuổi giết, trên đường chạy trốn hoảng hốt không kịp nhìn đường mới đi tới đây. Quấy rầy chư vị nghỉ ngơi là chúng ta không đúng, nhưng chúng ta không có ác ý gì cả.”

Thiện Từ đại sư run giọng giải thích, đột nhiên rèm sau xe ngựa của ông ta khẽ động đậy, ngay sau đó, một cái đầu nhỏ tròn tròn đáng yêu thò ra, tỏ vẻ hung dữ nhưng lại rất đáng yêu, nhìn rất buồn cười.

Sự “giúp đỡ” đột nhiên xuất hiện khiến cho tộc Thôn Hỏa người sửng sốt.

Chưa từng thấy kẻ trợ lực nào yếu ớt như vậy… Hình như… Có lẽ… Chắc là... Không phải tới cướp đồ đâu nhỉ?

Vả lại, trên xe ngựa này chỉ có ông tam Bạch Linh Vũ cùng với năm đứa bé được Lâm nương tử nhận nuôi.

Trong xe ngựa, Bạch Linh Vũ hiểu rõ mình là người có sức chiến đấu yếu nhất trong đội ngũ này, cho nên nghe ngóng được tình hình bên ngoài, hắn đã bày ra vẻ mặt hung dữ nhất có thể của mình, nhe răng trợn mắt vén rèm lên, chuẩn bị dùng khí thế dọa lui người bên ngoài.

Nhưng vừa vén rèm lên, hắn đã ngẩn cả người.

Sao đám người ở bên ngoài đều trần như như nhộng thế nhỉ?

Khí thế mà Bạch Linh Vũ vất vả lắm mới tạo ra được bỗng dưng biến mất tiêu.

Không khí giương cung bạt kiếm kia cũng vì Bạch Linh Vũ thò đầu ra mà thay đổi ít nhiều.

Suy cho cùng, người dân cũng thấy rõ người đánh xe ngựa là một cụ già, mà người vén rèm lên cũng không phải thanh niên trai tráng, mà là một đứa nhóc chẳng lớn bằng cả Nhị Mao.

Hơn nữa cũng không biết có phải vì chung sống với thần linh đã lâu hay không, nhìn thấy một người đáng yêu như Bạch Linh Vũ, không hiểu sao bọn họ lại nảy sinh cảm giác yêu mến.

Đối với tộc Thôn Hỏa mà nói, so với tư duy logic, bọn họ tin vào trực giác của mình hơn, cho nên trông thấy Bạch Linh Vũ chớp mắt mấy cái, địch ý trong lòng mọi người đều với đi ít nhiều.

Lúc này vợ của Đại Mao cũng đi ra từ trong góc, nói với bọn họ bằng tiếng phổ thông: “Các ngươi là ai, tới nơi vô chủ làm gì?”

Thiện Từ hòa thượng không ngờ ở đây có người nói được tiếng phổ thông, vội vàng chắp tay đáp: “Xin đáp vị nương tử này, chúng ta là đến nơi vô chủ tìm người nhà, có điều đi ngang qua Tam Xá Khẩu thì gặp phải chút chuyện phiền phức, chúng ta đã chạy loạn tới nơi này, xin chư vị rủ lòng thương xót cho chúng ta đi qua.”

Vợ của Đại Mao nghe xong không khỏi nhướng mày: “Nơi vô chủ chỉ có tộc Thôn Hỏa và thổ phỉ, chúng ta không quen biết ông, vậy tức là ông đi tìm thổ phỉ hay sao?”

“Không không không, người nhà của chúng ta đã đặt chân tới chỗ này cách đây ít lâu, bọn họ trượng nghĩa, lương thiện, không phải thổ phỉ.”

Vợ của Đại Mao dường như nghĩ ra chuyện gì đó, lại hỏi:

“Người nhà của ông tên là gì?”

Thiện Từ đại sư bỗng cảm thấy có hy vọng.

Bình Luận (0)
Comment