Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 932 - Chương 932. Chẳng Lẽ Là Người Quen?

Chương 932. Chẳng lẽ là người quen? Chương 932. Chẳng lẽ là người quen?

Đặt ra câu hỏi như vậy, có lẽ nào bọn họ cũng quen với Quân Quân hay không?

Nghĩ đến chuyện nha đầu kia đi tới đâu cũng giúp đỡ người khác, nói không chừng bọn họ cũng có quen biết thật.

Thiện Từ cũng không chần chừ, lập tức đáp tên: “Lý Văn Li và Bạch Quân Quân, bọn họ đã tới nơi này trước chúng ta một bước, không biết chư vị có quen biết với hai người này hay không, nếu như quen biết, mong chư vị hãy cho chúng ta đi gặp.”

Vợ của Đại Mao liếc mắt nhìn đám nhỏ phía sau rèm xe ngựa, đứa nhỏ này và Bạch Quân Quân trông có vẻ cũng khá giống nhau.

Hơn nữa có thể nói ra tên hai người này, hẳn là cũng không phải kẻ xấu, nàng bèn gật đầu.

“Chúng ta quả đúng là bạn bè của thần linh, bây giờ có thể đưa ông và bọn trẻ đến đó ngay.”

Thiện Từ đại sư vui mừng khôn xiết, chắp tay cảm tạ liên tục.

Bạch Linh Vũ cũng chắp tay cảm tạ theo: “Phiền đại nương tử đây mau đưa chúng ta đi tìm trưởng tỷ với, bây giờ A Đao ca ca và thập nhất tỷ đã bị kẹt lại ở phía sau, bọn họ đang gặp nguy hiểm.”

Ngụ ý là hắn cần trưởng tỷ và hồ ly ca ca tới đó góp sức.

Vợ của Đại Mao kinh ngạc: “Các ngươi vẫn còn người ở bên ngoài sao?”

“Đúng vậy, vì để đám người tay trói gà không chặt chúng ta có đủ thời gian thoát thân, bọn họ đã bị tụt lại phía sau, hiện giờ tình hình rất khẩn cấp.”

Vì không muốn phụ lòng mọi người, Thiện Từ đại sư liều mạng chạy trốn cả một đường, mông ngựa cũng đã bị roi quất cho nát bét, xe ngựa chạy nhanh tới mức thiếu chút nữa đã tan tành.

Nếu không phải mấy ngày nay Bạch Linh Vũ hay cho ngựa uống nước dị năng của mình, chỉ e con ngựa có chạy cả đời cũng không chạy được với tốc độ khi nãy.

Dù sao thì với tốc độ bình thường, từ Tam Xá Khẩu đến nơi đây cũng phải mất hai ba ngày, cho dù có chạy nhanh thế nào đi chăng nữa cũng phải mất một ngày, mà hiện tại bọn họ chỉ tới đâu trong đúng một canh giờ, có thể nhìn ra được con ngựa đã phải gắng sức ra sao.

Vợ của Đại Mao không dám lưỡng lự, bảo Nhị Mao tức tốc chuyển lời cho tộc trưởng.

Lúc này người của tộc Thôn Hỏa tuy rằng đang học tiếng phổ thông, cũng đã hiểu được một vài câu đơn giản, nhưng cũng chỉ giới hạn trong đơn giản, vừa rồi Thiện Từ đại sư nói bọn họ cũng không hiểu.

Nhưng đã có Nhị Mao phiên dịch, bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra, này đó là người nhà của thần linh, là bạn, ngoại trừ bọn họ, còn có vài người bằng hữu khác bị kẹt lại ở Tam Xá Khẩu.

Tộc trưởng vội vàng sắp xếp tình hình, năm trăm người dân của tộc Thôn Hỏa tức tốc chạy ra khỏi tộc, những người còn lại chuẩn bị dẫn khách mới đến đi gặp thần linh.

Nhìn binh chia làm hai hướng, Thiện Từ đại sư cảm thấy không hiểu cho lắm.

“Bọn họ… Bọn họ đang làm gì vậy?”

“Bọn họ đi cứu người, tộc trưởng biết một con đường tắt, có thể đi tới Tam Xá Khẩu trong khoảng thời gian ngắn. Yên tâm đi, người nhà của ông sẽ được viện trợ sớm thôi, để chúng ta hộ tống các người đến nơi ở của thần linh.”

Vợ của Đại Mao giải thích với mọi người.

Mọi người nghe vậy mới dám thở phào nhẹ nhõm, vợ của Đại Mao đang định dẫn đường, Bạch Linh Vũ đã chạy tới bên cạnh vợ của Đại Mao, hỏi thầm: “Vì sao bọn họ không mặc quần áo vậy?”

Vợ của Đại Mao: “…”

Vấn đề này thật đúng là… Không dễ trả lời lắm.

Vợ của Đại Mao cũng cảm thấy khá xấu hổ, ho khan một tiếng: “Bọn họ không phải không mặc quần áo, mà là quần áo còn đang trong quá trình tạo thành, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ có quần áo mà mặc thôi.”

“???”

Bạch Linh Vũ tỏ vẻ khó hiểu.

Thời buổi này mà vẫn có người nghèo tới nỗi khố rách áo ôm vậy sao? Thật đúng là thảm quá đi!

Nhưng bọn họ thảm như vậy mà vẫn bằng lòng đưa tay ra giúp đỡ bọn họ, xem ra là người tốt rồi!

Bạch Linh Vũ không nhịn được mà nở nụ cười ấm áp.

Nhưng ngay sau đó, nghĩ tới Táp Táp và A Đao thất lạc khỏi đoàn, đáy lòng vừa được an ủi đã bị giáng cho một đòn đau điếng, lo lắng vô cùng.

“Cũng không biết bọn họ thế nào rồi, hay chúng ta nán lại chở Thập Nhất tỷ nữa nhé, ngộ nhỡ bọn họ tới đây không nhìn thấy chúng ta thì phải làm sao đây? Còn cả A Đao ca ca nữa, ta cũng rất lo cho bọn họ.”

Bình Luận (0)
Comment