Đám truy binh này đều là quân nhân, ai nấy đều phục tùng trăm phần trăm trước mệnh lệnh của cấp trên.
Thủ lĩnh ra lệnh phải lưu, mọi người không quyến luyến chút nào, lập tức lui về phía sau.
Cuối cùng chỉ còn là đám trưởng lão của núi Vu Tổ trố mắt nhìn nhau.
Người bị nghi ngờ giết cổ chủ ở ngay trước mắt, bọn họ cũng có mặt, nhưng bây giờ lại phải tha cho hắn, chuyện này đâu có được?
Thủ lĩnh đám truy binh nhìn ông ta mà bảo: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”
Hơn nữa mệnh lệnh của chủ công vốn là ổn định lại Tam Xá Khẩu, nếu bọn họ đều bỏ mạng ở Tam Xá Khẩu thì khu vực này sẽ lại chẳng có ai canh phòng.
Hiện giờ chiến sự ở đất bắc phải nuôi quân ba năm dùng trong một giờ, bảo vệ cho Tam Xá Khẩu chẳng khác nào bảo vệ cho hậu phương và phòng tuyến của phía đông, bọn họ không thể vứt bỏ nơi này được.
Còn về kẻ đã ra tay giết cổ chủ, chỉ cần hắn còn ở nơi vô chủ, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội báo thù.
Đám truy binh kiêu dũng thiện chiến cũng đã rời đi, trưởng lão còn làm được gì nữa?
Bọn họ chỉ biết nuôi, thả cổ trùng, giá trị vũ lực cũng chẳng ra làm sao, đối phó với tộc Thôn Hỏa này tuy cũng không khó, nhưng sợ rằng còn chưa kịp thả cổ trùng, người ta đã lao lên giáng cho một đòn, thế là bọn họ đi đời nhà ma.
Chẳng còn cách nào khác, đám trường lão núi Vu Tổ cùng chỉ còn cách rút lui.
Thấy đám truy binh tản đi hết, đoàn dã nhân toàn thắng, mừng rỡ nhảy cẫng lên.
Đương nhiên, chuyện khiến bọn họ vui vẻ không phải vấn đề thắng thua, mà là bọn họ còn chưa cần ra tay, chỉ gần dùng mấy câu nói đã có thể đánh lui nhóm người này.
Thì ra tiếng phổ thông này hữu dụng như vậy!
Qua trận chiến ngày hôm nay, mọi người càng có lòng tin và niềm hăng say trong việc học ngôn ngữ này.
Nhưng bọn họ còn đang phấn khởi vui mừng, phía sau đã vang lên mấy tiếng “phịch”, “phịch”, quay đầu nhìn lại, bọn họ lại trông thấy mấy người nhảy từ trên cây xuống như quả chín.
Tộc Thôn Hỏa không nói thêm lời nào, vác “trái cây” lên vai sau đó tức tốc chạy đi, lúc này chỉ còn A Đao và Tiểu Thiền là tỉnh táo, trông thấy Thố Tử, Tiếu Diện và Lão Tăng đã bị người ta vác đi mất thì hoảng hốt vô cùng.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Dứt lời, bọn họ lại vào trạng thái chuẩn bị ứng chiến.
Cũng không trách được, tộc Thôn Hỏa nổi danh bên ngoài, tuy rằng không hiểu bọn họ giúp mình vì lý do gì, theo cách nhìn của A Đao, hắn không nghĩ đám người này đang giúp mình, mà giống như đang đối đầu với phe khác hơn.
Tộc Thôn Hỏa và núi Vu Tổ xưa nay đều bất hòa, hiện giờ núi Vu Tổ vì đuổi giết bọn họ mà đặt chân tới nơi vô chủ, tộc Thôn Hỏa ắt phải ra tay can thiệp.
Cho nên bọn họ được hưởng ké lợi này mà thôi, có điều giờ đây núi Vu Tổ đã bị bức lui, tộc Thôn Hỏa tất nhiên sẽ chĩa mũi giáo về phía bọn họ.
Nhà dột mà còn mắc mưa, A Đao vẫn còn đang nghĩ ngợi xem làm thế nào để cướp lại Thố Tử và hai người kia, người dân tộc Thôn Hỏa đã ngoác miệng lên cười với: “Ngươi... Bạn... Tốt...”
A Đao: “…”
Người này đang nói cái gì vậy?
Hắn… Hình như hắn không quen biết gì bọn họ cả.
Tộc trưởng nhìn thấy A Đao tỏ vẻ đề phòng, nôn nóng vò đầu bứt tai, chỉ hận mình không tập trung học cho tốt tiếng hán, ngoại trừ câu nói vừa rồi và câu uy hiếp kẻ địch kia, hắn chẳng nhớ được câu nào cả.
Dường như biết tộc trưởng của mình đang sốt ruột, những người khác mồm năm miệng mười, mỗi người một câu: “Chúng ta là… Giúp bạn bè... bạn bè là người tốt, bạn bè.”
A Đao: “…”
Tuy rằng không hiểu lời bọn họ nói cho lắm, hắn cảm nhận được rõ ràng thái độ của những người này khác hẳn thái đội của truy binh ở Tam Xá Khẩu.
Tiểu Thiền là người ngoại giao tốt, lập tức nắm bắt được vấn đề: “Ý của các ngươi là... các ngươi là bằng hữu của chúng ta, tới giúp chúng ta sao?”
Tộc trưởng hào hứng gật đầu, đây chính là ý mà hắn muốn diễn đạt!
Tiểu Thiền và A Đao đưa mắt nhìn nhau, chuyện này…
Có điều Tiểu Thiền bọn họ đã trúng độc, A Đao và Tiểu Thiền cũng chỉ có thể nhắm mắt đưa chân.
“Bạn của ta trúng độc rồi, các ngươi muốn đưa bọn họ đi chữa trị sao?”