Tộc trưởng lại ngoác miệng cười, vui vẻ gật đầu: “Phải, đi!”
Vì thế, người dân của tộc Thôn Hỏa đưa bọn họ vào sâu trong rừng cây.
A Đao không yên tâm, dọc đường đi lẳng lặng nhớ lối, nếu gặp phải nguy hiểm, hắn cũng sẽ đưa đồng đội của mình bỏ trốn theo đường cũ.
Có điều chuyện làm hắn lo sợ không hề xảy ra, cũng không biết những người này đi như thế nào, chẳng bao lâu sau đã tới một cánh rừng vô cùng quen mắt.
Có điều bây bên bìa rừng đã có thêm mấy căn nhà kỳ lạ, đương nhiên đây cũng không phải chuyện hệ trọng, chuyện hệ trọng điểm là bên ngoài có hai chiếc xe ngựa đã dừng, A Đao biết rõ chiếc xe này, là của đám người Lâm nương tử.
Tuy rằng trên đường tới đây, A Đao đã nghĩ đến chuyện tộc Thôn Hỏa nhận lời cầu xin của Lâm nương tử nên mới tới đây hỗ trợ, có điều hắn vẫn chưa dám chắc chắn. Cho đến khi nhìn thấy xe ngựa, A Đao mới chắc chắn được suy đoán trong lòng mình.
Nhưng mối nghi hoặc mới lại xuất hiện.
Lâm nương tử đã cầu xin những người này ra sao vậy?
A Đao có nghĩ trăm lần cũng không ra.
A Đao đang vắt óc nghĩ ngợi, Lâm nương tử cũng vừa hay bước ra từ bên trong, hai bên vừa hay chạm mặt nhau.
“A Đao ca ca!” Bạch Linh Vũ và Bạch Táp Táp mừng rỡ lao tới, ôm chặt cứng lấy hai chân A Đao.
Ngay cả Lâm nương tử và Kiều chưởng quỹ cũng xôn xao đi tới bên cạnh Tiểu Thiền, ân cần hỏi han.
Người dân tộc Thôn Hỏa thấy như vậy cũng vui vẻ hoan hô, xem ra khi nãy bọn họ không cứu lầm người rồi!
Kết cục đoàn viên như thế này thật sự quá tốt đẹp!
Lúc này, Bạch Quân Quân đang ngủ trong phòng bỗng nhiên nghe được bên ngoài hô hoán liên tục thì không chịu được mà nhíu mày.
Đám người tộc Thôn Hỏa này vất vả cả một ngày, chẳng lẽ không cảm thấy mỏi mệt sao?
Ngày thường, buổi sáng bọn họ chạy tới trường học chơi đùa từ lúc tám giờ, hôm nay còn quá đáng hơn, ba giờ đã tới rồi!
Chương trình học rõ ràng bắt đầu lúc tám giờ sáng, vậy mà bọn họ lại đi càng lúc càng sớm, quả thực là đám học sinh chăm chỉ nhất trong lịch sử!
Bạch Quân Quân bực bội xoay người, đang định nhắm mắt ngủ tiếp, có điều chưa ngủ được bao lâu, hồ ly đã gõ cửa.
“Đại tiểu thư, đã dậy chưa?”
Bạch Quân Quân chầm chạp ra ngoài mở cửa.
Lúc này hồ ly cũng đang buồn ngủ vô cùng, hiển nhiên cũng bị dã nhân bên ngoài đánh thức.
Có điều cũng chỉ có hai người họ bị đánh thức, đám người Vu Noãn thì vẫn ngủ ngon lành.
Đây là cái thiệt của việc giác quan nhạy bén, người khác không nghe được, nhưng bọn họ lại nghe không sót tiếng nào.
“Hôm nay bọn họ cực kỳ ồn, ta đoán bên ngoài đã có chuyện gì đó, chúng ta ra ngoài xem đi.”
Hồ ly vừa nói vừa xoa đầu Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân cũng sửa sang lại mái tóc của mình, sau đó mới theo hồ ly ra ngoài.
Hai người đi ra ngoài cũng không làm kinh động tới mọi người trong nhà, có thể ngủ đã là tốt lắm rồi.
Bọn họ vừa ra đến bên ngoài đã trông thấy một đám người tiến vào bên trong.
Đám người trần như nhộng này không phải người của tộc Thôn Hỏa thì còn là ai nữa?
Hoá ra cả tộc bọn họ đều kéo tới đây.
Sau đó, bọn họ trông thấy trong đám người có vài gương mặt quen thuộc.
Tập trung nhìn cho kỹ, không phải Lâm nương tử thì còn là ai?
Bọn họ cũng không ngờ Bạch Quân Quân và Lý Văn Li sẽ xuất hiện đột ngột thế này.
Nhất thời, hai bên chỉ lặng người, tròn mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Một lúc lâu sau, Bạch Linh Vũ và Bạch Táp Táp mới phản ứng lại, lập tức lao thẳng về phía này mà hét:
“Trưởng tỷ, hồ ly ca ca!”
Hai đứa trẻ xông tới, thiếu chút nữa đã kéo cho Bạch Quân Quân ngã lăn ra đất, Lý Văn Li nhanh nhẹn đỡ lấy eo của đại tiểu thư, nàng may mắn tránh được cảnh bị ngã dập mông.
Cuối cùng thì tỷ đệ Bạch gia đã xa nhau non nửa tháng cũng được đoàn tụ, Lý Văn Li thấy A Đao hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi trở về thì cũng rất vui mừng.
“Công tử, chúng ta đã trở lại.” Tiểu Thiền đã lâu không được gặp Lý Văn Li, hai mắt cũng đã ửng hồng.
A Đao nhìn thấy Lý Văn Li cũng rất kích động, bởi vì khi hắn trở về hoàng đô, Lý Văn Li còn ngây dại.