Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 937 - Chương 937. Tham Quan Thần Tiên Cư

Chương 937. Tham quan Thần Tiên Cư Chương 937. Tham quan Thần Tiên Cư

Hắn không ngờ Bạch Quân Quân đã thực sự trả lại cho mình một công tử nguyên vẹn như lúc ban đầu.

A Đao chỉ hận không thể quỳ xuống trước mặt Bạch Quân Quân mà dập đầu một cái.

Tiểu Thiền khóc lúc thì cũng thôi đi, ngay cả A Đao cũng rưng rưng nước mắt, điều này khiến cho Lý Văn Li cảm thấy ngượng vô cùng.

Hắn vỗ vai A Đao: “Nam nhi có nước mắt nhưng không rơi dễ dàng, bên ngoài bị ai ức hiếp thì mau nói với ta, ta đi báo thù giúp ngươi là được, đừng khóc.”

A Đao: “…”

Công tử không đàng hoàng của ngày xưa đã trở lại, A Đao cảm động đến mức lễ đổ hai hàng.

Lý Văn Li: “…”

Nhìn thấy thần linh tay bắt mặt mừng với người nhà, ai nấy đều nước mắt lưng tròng, tộc Thôn Hỏa lại khoa chân múa tay ăn mừng lần nữa.

Mấy tiếng la hét ầm ĩ này của tộc Thôn Hỏa cũng đã khiến cho Bạch Quân Quân và Lý Văn Li để ý tới. Sao hai đoàn người này lại tới đây cùng với nhau vậy?

“Các ngươi rốt cuộc là sao đây?”

“Chuyện này kể ra thì rất dài, xin tiểu thư hãy xem bệnh cho Thố Tử, Tiếu Diện và Lão Tăng trước đã.”

Bạch Quân Quân mới để ý tới thiếu niên bị tộc Thôn Hỏa cõng trên lưng, nàng không hàn huyên nữa, lập tức đưa mọi người vào Thần Tiên Cư, đợi lát nữa từ từ nói chuyện.

Khi trước người dân của tộc Thôn Hỏa chỉ hoạt động ở trường học, lần duy nhất tiến vào Thần Tiên Cư là trèo tường.

Nhưng có điều lần đó bọn họ tới vội vàng, còn chưa kịp nhìn thấy thứ gì, cuối cùng lần này cũng có được cơ hội tham quan, mọi người đều cảm thấy hơi căng thẳng.

Hồ ly không nhịn được cười: “Trước kia không mời các ngươi tới là bởi vì bên trong còn có nữ quyến, sợ rằng các ngươi trần như nhộng thế này sẽ doạ bọn họ sợ. Có điều bây giờ cũng không cần chú ý tới mấy chuyện ấy nữa, mọi người đều vào cả đi.”

Hiện giờ Nhị Mao đã quen với việc phiên dịch lời nói của thần linh, không cần thần linh dặn dò, cậu ta đã nhanh nhẹn chuyển lời cho tộc trưởng.

Nghe được lời mời chính thức này của thần linh, tộc trưởng vui như mở cờ trong bụng.

Người dân trong tộc cũng cảm thấy lần này ra ngoài cứu người thật là đáng giá!

Cứ như vậy, hơn một ngàn người đều được đưa vào bên trong.

Bạch Quân Quân bảo người đưa người bệnh vào trong phòng, sau đó không quan tâm tới bên ngoài nữa, toàn bộ hành trình bên ngoài đều do hồ ly dẫn đường.

Bạch Quân Quân ở trong phòng thăm khám cho bệnh nhân, lúc này bọn họ đều đã trúng độc, có điều so với tình trạng của hồ ly khi trước, độc tính trong người bọn họ rất ít.

Bạch Quân Quân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần đưa nước thảo mộc cho bọn họ uống là giải quyết được rồi.

Khi nàng lấy thuốc cứu người, hồ ly cũng bận rộn tiếp đón khách khứa.

Có điều hơn một ngàn người cũng tới đây làm khách, cho dù có là hoàng cung cũng sẽ cảm thấy chật, chứ đừng nói nơi này.

So với bàn ghế trong phòng khách, phần lớn mọi người lựa chọn ngồi bệt xuống sàn nhà ngoài sân, hòng cảm nhận linh khí nơi thần linh trú ngụ.

Bạch Quân Quân vừa ra ngoài đã trông thấy đoàn người đông nghịt giữa sân.

Nàng cảm thấy không có gì để chiêu đãi mọi người, bèn lấy từ trong không gian ra một thùng mật ong lớn, bảo mọi người chia nhau ra mà ăn.

Thứ đồ ngọt như mật ong này vô cùng hiếm gặp, tộc Thôn Hỏa thích đồ ngọt, ai nấy đều cực kỳ vui vẻ.

Lần trước nhìn thấy Nhị Mao ăn mật ong, rất nhiều đứa trẻ ở đây chỉ biết thầm ngưỡng mộ, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội nếm thử! Người dân của tộc Thôn Hỏa đều vui vẻ ăn mật ong, lúc này Bạch Quân Quân mới bắt đầu tìm hiểu tình hình từ phía A Đao.

Có điều, A Đao còn chưa kịp mở miệng, tiếng la hét ầm ĩ trong phòng khách đã khiến cho mọi người thức giấc.

Tới khi bọn họ ra ngoài, bỗng trông thấy khoảng sân rộng thênh thang chật cứng toàn người trần như nhộng.

Bất kể là Vu Noãn hay là Đan Hạc, Sơn Hải đều bị dọa cho chết khiếp.

Chuyện này... bọn họ bị tộc Thôn Hỏa chiếm nhà tồi sao?

Mọi người muốn đóng cửa lại trốn vào trong, nhưng ngay khi bọn họ định đóng của lại, một âm thanh quen thuộc bỗng vang lên.

“A Noãn.” Kiều chưởng quỹ lên tiếng.

“Sư phụ!” Lâm nương tử cũng gọi.

“???”

Bàn tay đóng của của Vu Noãn và Sơn Hải tiên sinh đều khựng lại, Đan Hạc cũng cảm nhận được tình hình có vẻ không giống với những gì mình tưởng tượng cho lắm, cũng dừng lại, không đóng cửa nữa.

Bình Luận (0)
Comment