Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 938 - Chương 938. Nếu Có Duyên Thì Nhất Định Sẽ Còn Gặp Lại

Chương 938. Nếu có duyên thì nhất định sẽ còn gặp lại Chương 938. Nếu có duyên thì nhất định sẽ còn gặp lại

Đám người Vu Noãn còn tưởng mình vừa mới nghe lầm.

Tuy rằng bọn biết A Đao đã đi đón người, cũng biết người mà bọn họ đang ngày nhớ đêm mong cũng đang trên đường tới đây hộp họp.

Nhưng trong mấy ngày này, bọn họ đã gắng sức không nhắc tới chuyện này.

Suy cho cùng, từ huyện Anh đến nơi vô chủ còn có Tam Xá Khẩu ngăn giữa, với khả năng của một mình A Đao, muốn đưa một đám người có người già, phụ nữ, trẻ em tới đây là chuyện không thể làm trong một sớm một chiều được.

Nói trắng ra thì, bọn họ thậm chí còn đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất, rằng cuộc đời này chẳng có duyên gặp lại người thân nữa.

Bất quá không muốn làm ảnh hưởng tới sĩ khí của mọi người, bọn họ chỉ có thể nghẹn lòng không dám nói ra ý nghĩ bi quan ấy, khi làm việc cũng không dám thổ lộ với ai.

Đặc biệt là Vu Noãn, nàng ta còn dẫn theo hai thị nữ, nếu chính nàng ta còn chẳng có lòng tin, vậy thì thị nữ cũng sẽ bi quan theo, mỗi ngày đều phải sống trong sợ hãi, đây không phải điều mà nàng ta muốn.

Có điều tiết thu phân cũng càng lúc càng gần, Vu Noãn cũng dậy ngày một sớm hơn.

Lo lắng cho thúc phụ, cũng lo lắng cho… Người đó.

Nàng ta sợ thúc phụ xảy ra mệnh hệ gì, cũng sợ người đó vì ai khác mà không tiếc hy sinh chính mình.

Đêm khuya dài dằng dặc, Vu Noãn đã thở dài cả trăm ngàn lần, lúc trước A Đao khởi hành tới huyện Anh, hẳn là nàng ta nên đi theo.

Cho dù phải cải trang, dịch dung gì đó cũng được, nếu đi theo, phải chẳng nàng ta sẽ không nặng gánh tơ lòng như vậy nữa?

Mà nay đột nhiên nghe được tiếng của thúc phụ, Vu Noãn cũng cảm thấy khó mà tin được.

Bạch Quân Quân nhìn đối diện mở cửa liền ngơ ngác đứng mấy người, không khỏi giải thích một câu: “Nhóm A Đao đã trở lại rồi.”

“!!!”

Câu nói này bao bào quá nhiều ý nghĩa, cả thảy năm người ở trong phòng đều bất ngờ. Bọn họ đánh mắt nhìn xuyên qua đám người nơi đình viện, quả nhiên trông thấy ở hành lang phía đối diện, có một thanh niên đang đứng thẳng.

Hắn mặc y phục đen tuyền, như thể hòa vào làm một với bầu trời đêm, Huyền Đấu trong tay sắc bén mà lại lạnh như băng, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng lại vô tình khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.

“A Đao!” Sơn Hải tiên sinh là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng lao tới. Mấy ngày trước khi A Đao rời đi, hắn chính là trợ thủ đắc lực nhất của ông ấy.

Không chỉ giúp Sơn Hải tiên sinh xây một phòng làm việc ở ven sông, mà còn dùng bảo kiếm độc nhất vô nhị chặt gỗ làm nguyên vật liệu, đối với Sơn Hải mà nói, đây chính là đồ đệ được việc và có tiềm năng nhất trên đời này của ông ấy.

Ông ấy đã muốn để A Đao gia nhập vào môn phái của mình không chỉ một lần.

Suy cho cùng, so với đám đồ đệ không đáng tin cậy kia, ông ấy cảm thấy A Đao đáng tin vô cùng!

Người là mầm non có thể kế thừa sự nghiệp của ông ấy mới phải!

Cho nên Sơn Hải tiên sinh chẳng quan tâm ai khác, trong lòng, trong mắt chỉ có A Đao, cứ thế mà tùy tiện lao về phía hắn.

Lâm nương tử không ngờ sư phụ không chạy về phía mình, mà lại kêu tên của A Đao, ai không biết còn tưởng rằng A Đao mới là đồ đệ của ông ấy, nàng ta nghĩ mà đáy lòng như muốn nát tan.

Ngay sau đó, nàng ta quả nhiên trông thấy sư phụ ôm lấy A Đao, vừa cười vừa nhảy nhót.

“A Đao thật là giỏi, ngươi thật đúng là đáng tin cậy, đi đường vất vả, để ta đi mài đao giúp ngươi, sau đó gia cố lại cho Huyền Đấu của ngươi đôi chút, nó bôn ba cũng không dễ dàng gì.”

Lâm nương tử: “…”

Hớn hở tiếp đón A Đao thì cũng thôi đi, hiện giờ là ngay cả đao của A Đao cũng có địa vị cao hơn nàng ta là thế nào?

Mất công nàng ta còn liều mình nhờ quân quân cứu ông ấy ra ngoài, sớm biết như vậy thì cứ để ông ấy ở trong núi Vu Tổ đi cho rồi.

Mối quan hệ của thầy trò Lâm nương tử và Sơn Hải tiên sinh độc đáo vô cùng, nhưng chuyện hội ngộ ở bên kia lại bình thường hơn nhiều.

Kiều chưởng quỹ nhìn thấy Vu Noãn hiếm khi lúng túng, chậm chạp như vậy, chậm rãi đi đến hành lang, đứng bên ngoài, lại gọi thêm một tiếng nữa: “A Noãn.”

Vầng sáng ấm áp của bình minh chiếu sáng gương mặt của Kiều chưởng quỹ.

Gương mặt khắc đầy sự tang thương của năm tháng.

Bình Luận (0)
Comment