Bạch Quân Quân không khỏi nhướng mày, tam vương hợp lực đối phó với Ngũ vương gia đời trước, điều này nàng biết rồi, chỉ không ngờ sau khi đưa ra kiến nghị này Văn Loan Phi lại thật sự điều hết binh lực trong tay mình hướng lên phía trên.
Có câu nói “lòng phòng người không thể không có”, không biết hắn có từng nghĩ tới nếu như chuyện không thành sẽ ra sao hay không?
Hoặc cũng có thể những người khác không chỉ không thực hiện theo như kế hoạch một cách triệt để, mà còn nhân cơ hội hắn điều binh đi mà đánh úp, hắn định như thế nào?
Mặc kệ có âm mưu hay tính toán gì không, chiêu được ăn cả ngã về không này của Vũ Văn Loan Phi cũng tương đối mạo hiểm.
Còn nữa, hiện giờ không phải Vũ Văn Tuyển đã âm thầm chiếm lấy Tam Xá Khẩu rồi đó sao?
Nàng không tin Vũ Văn Tuyển chỉ là đơn thuần muốn giúp núi Vu Tổ giải quyết tình cảnh khốn cùng trước mắt. Hắn bảo vệ cho Tam Xá Khẩu nhất định là vì có mục đích khác.
“Có biện cách nào có thể báo lại tình hình Tam Xá Khẩu cho Vũ Văn Loan Phi biết trước hay không?” Bạch Quân Quân hỏi.
Suy cho cùng, Vũ Văn Loan Phi đối đãi với mình cũng không tồi, Bạch Quân Quân cảm thấy có thể giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.
“Ta có thể truyền tin.” A Đao chủ động xin ra trận.
Có điều hắn vừa nói điều này ra, Vu Noãn liền đã khẽ nhướng mày, trong ánh mắt có tới mấy phần không đồng tình.
A Đao vừa mới trở về, giờ lại muốn đi ra ngoài sao?
Lý Văn Li cũng lắc đầu: “Các ngươi đi qua Tam Xá Khẩu bằng cách bạo lực như vậy, chỉ sợ lúc này bọn họ còn canh phòng nghiêm ngặt hơn so với khi trước.Vào thời điểm này, đi qua đi lại khiêu khích bọn họ chẳng bằng ở yên một chỗ thì hơn.”
Hơn nữa, sau trận chiến này, bọn họ nhất định sẽ canh giữ lối vào và lối ra của nơi vô chủ, quyết không thể nào để cho bọn họ bước ra khỏi nơi vô chủ, thậm chí sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào nơi vô chủ.
“Nàng cảm thấy bồ câu đưa thư có được không?” Lý Văn Li đột nhiên nảy ra một ý.
Bạch Quân Quân nhướng mày: “Ý kiến hay.”
Nói đi cũng phải nói lại, ở thời cổ đại này, bồ câu không phải là điện thoại di động sao? Bọn họ chưa từng dừng tới thứ này, nên cũng chẳng nghĩ ra.
Lâm nương tử nhìn hai người bọn họ sốt sắng, chỉ hận không thể viết thư đặt vào chân cho bồ câu ngay, bèn hỏi: “Vấn đề là, các ngươi có bồ câu không?”
Câu này của nàng ta chẳng khác nào một gáo nước lạnh, khiến cho hai người bình tỉnh.
HÌnh như đúng là… Không có.
Có điều hai người cũng không từ bỏ một cách dễ dàng như vậy, rất tự nhiên mà nhìn về phía người dân của tộc Thôn Hỏa, chân thành hỏi:
“Các ngươi có bồ câu không?”
“?”
Tộc Thôn Hỏa tỏ vẻ khó hiểu, hiển nhiên cũng không rõ “bồ câu” là một sinh vật như thế nào.
Đương nhiên, có lẽ bọn họ từng gặp qua... có điều, chắc là bọn họ ăn mất rồi.
Vợ của Đại Mao cũng đứng dậy trả lời: “Tộc Thôn Hỏa không nuôi dạy bất cứ loại thú vật nào cả.”
Bọn họ chỉ biết ăn đồ mà mình bắt được, sẽ không lãng phí đồ ăn để nuôi đồ ăn.
Bạch Quân Quân đang cảm thấy thất vọng, vợ của Đại Mao lại nói: “Tuy chúng ta không có bồ câu, nhưng mà đám thổ phỉ cách vách nhất định sẽ có.”
So với đám người ăn tươi nuốt sống bọn họ, thổ phỉ sẽ phải sống cuộc sống bình thường, người bình thường như vậy nhất định sẽ nuôi bồ câu để đưa tin.
“!!!”
Hai mắt Bạch Quân Quân sáng lên, cảm thấy bản thân đã hiểu ra tất cả.
Mấy ngày nay vào vai giáo viên ưu tú, nàng đã quên bẵng mất chuyện bên cạnh nhà hàng xóm còn có một đám hàng xóm khác.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng tộc Thôn Hỏa đã ra sức dệt vải, có điều với tốc độ này, có lẽ tới mùa đông vẫn chưa làm ra được thứ gì có thể chống lạnh được.
Hơn nữa nghe nói mùa đông ở nơi vô chủ, điều kiện thời tiết sẽ vô cùng gian nan, phần lớn động vật để tránh rét đều ngủ đông hoặc đi xa hơn để trú ngụ qua đông, thức ăn cho người dân của tộc Thôn Hỏa sẽ rất khó kiếm.
Mỗi năm cứ tới mùa đông, trong số bọn họ đều sẽ có rất nhiều người chết đói.
Nếu định sống lâu dài ở nơi vô chủ, Bạch Quân Quân cũng rất hy vọng có thể tránh được những cảnh như vậy xảy ra, bất kể chuyện có như nào, đây cùng là nơi mà nàng muốn tạo ra gia viên lý tưởng cho mình.
Tộc Thôn Hỏa sẽ là phần tử trung thành và mạnh mẽ nhất xung quanh gia viên của nàng.
Cho nên bất kể là vì kế hoạch lâu dài, hay là vì cần đám bồ câu đưa tin kia, Bạch Quân Quân đều cảm thấy mình cần phải sang nhà “hàng xóm” dạo một vòng.