Nàng ung dung thản nhiên đưa mắt nhìn Hồ Ly một cái, Hồ Ly cũng như cười như không nhìn nàng.
Hai người trao đổi ám hiệu với nhau mà không thèm để ý đến ai, trong mắt mọi người, hai người này chính là ngang nhiên liếc mắt đưa tình, không hề tập trung.
Haizz, đôi vợ chồng son này, lúc nào liếc mắt đưa tình không được mà cứ phải không tập trung như vậy vào lúc đang thương lượng chuyện nghiêm túc chứ.
Đan Hạc tiên sinh bất đắc dĩ lắc đầu, kéo đề tài trở về một lần nữa: “Mười tám trại Hắc Phong kia có thể sống sót ra khỏi đất Tây, lại còn đoạt mất địa bàn của tộc Thôn Hỏa, nhìn một cái là biết không dễ đối phó, e rằng đi mượn bồ câu có hơi khó.”
Tất cả trưởng giả đều gật đầu: “Mượn bồ câu rất liều lĩnh, vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.”
Hai người phối hợp gật gật đầu, chỉ nói chuyện dùng bồ câu đưa tin để sau hẵng bàn lại.
Lúc này vẫn còn cách hừng đông một khoảng thời gian nữa, Bạch Quân Quân dứt khoát bảo tộc Thôn Hỏa vừa lập công lớn quay về trường học nghỉ ngơi.
Dù sao bọn họ còn phải trèo qua bốn cồn cát nữa mới có thể trở lại khu rừng nơi bọn họ ở từ khu rừng này, trở về nằm nghỉ không được bao lâu thì đã phải đi học, còn không bằng nghỉ ngơi luôn ở trường học, dù sao trong trường học cũng có giường.
Xưa nay tộc Thôn Hỏa xem lời nói của Bạch Quân Quân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hơn nữa bọn họ vừa được đi dạo tại nơi ở của thần tiên lại vừa được ăn mật của thần tiên, tâm trạng càng yên tâm hơn, đừng nói bảo bọn họ quay về trường học ngủ trên chiếc giường gỗ đáng sợ kia, cho dù bảo bọn họ chạy vòng quanh trường học cũng không thành vấn đề.
Toàn bộ hơn một nghìn người ồn ào náo động đi ra bên ngoài, đình viện lập tức trở nên trống trải.
Nhìn những bóng dáng trần truồng đáng yêu đó, Bạch Quân Quân cũng bắt đầu suy nghĩ đến việc loại bỏ những cồn cát chen vào giữa hai khu rừng đi, nhập hai khu rừng thành một rồi lại tạo ra một trận mê cung lớn hơn nữa ở bên ngoài khu rừng.
Như vậy sẽ không sợ thổ phỉ và người của núi Vu Tổ lợi dụng điểm yếu mà tiến vào đánh bại từng khu một.
Nghĩ vậy, Bạch Quân Quân quyết định đêm nay sẽ thực hiện.
Nhưng mà lúc này trời vẫn còn chưa sáng, vẫn còn kịp để ngủ thêm một giấc nữa.
Cho nên Bạch Quân Quân quyết đoán bảo mọi người vừa trải qua quãng đường vất vả nhanh chóng chọn phòng đi ngủ.
Hơn nửa tháng xa cách đã làm cho Táp Táp và Tiểu Vũ học được cách độc lập, lần này Táp Táp không còn yêu cầu ngủ cùng một phòng cùng trưởng tỷ nữa, nàng rất hiểu chuyện lựa chọn căn phòng bên cạnh phòng của Bạch Quân Quân.
Về phần Tiểu Vũ lại càng thoải mái hơn, hắn nhìn căn phòng mà A Đao và Tiểu Thiền ở rồi tự động chạy đến căn phòng sát bên phòng bọn họ, mở cửa ra.
Nghiễm nhiên trong khoảng thời gian này, Tiểu Vũ đã thành công hòa nhập với mấy bé trai đội bảy người.
Đây là chuyện Bạch Quân Quân vô cùng vui mừng, nàng cảm thấy bé trai vẫn nên có vòng tròn bạn bè của riêng mình mới tốt.
Cả ngày cứ chen lẫn cùng bé gái, khó tránh khỏi sẽ có vài phần nữ tính, trong thời buổi loạn lạc này vẫn nên giữ lại vài phần chính trực mới tốt, mà cách tốt nhất để bồi dưỡng sự chính trực đương nhiên là chơi đùa với những bé trai đồng loại rồi.
Mấy người Tiểu Thiền và Thố Tử chính là bạn chơi cùng thích hợp nhất với Tiểu Vũ.
Mấy tiểu quỷ vô tâm vô tư này đều đã đi nghỉ ngơi cả, ngược lại nhóm dân đầu tiên sinh sống ở đây là Đan Hạc tiên sinh và Sơn Hải tiên sinh lại hơi không thích ứng được.
Dù sao trước kia Bạch Quân Quân từng nói, quan hệ của bọn họ và tộc Thôn Hỏa không tồi, tộc Thôn Hỏa cũng vô cùng nhiệt tình tặng vật tư sinh hoạt cho mọi người. Có điều Đan Hạc vẫn ôm thái độ hoài nghi, nhất là sau khi ông ấy bị trói về thì lại càng cảm thấy không thể tin được những lời nói của nàng.
Nhưng hôm nay thấy hơn một nghìn người đến trong nhà làm khách, hơn nữa bọn họ vừa nghe nói A Đao gặp nguy hiểm là liều mình đi cứu.
Chuyện này không thể không làm cho ông ấy nhìn thẳng vào vấn đề này một lần nữa.
“Không nghĩ tới chuyện láng giềng hòa thuận hữu nghị mà nha đầu kia nói là thật.”
“Vì sao bọn họ lại trượng nghĩa với chúng ta như vậy?” Sơn Hải tiên sinh cũng cảm thấy kỳ lạ.
Đối mặt với sự nghi ngờ của hai vị lão tiên sinh, Bạch Quân Quân sờ sờ đầu nghiêm trang trả lời.
“Khụ, là thế đấy, bọn họ cho chúng ta không ít đồ đâu.”