“Chúng ta có qua có lại mới toại lòng nhau mà, dứt khoát làm một thư viện ở bên ngoài đi, chuyên môn dạy bọn họ tiếng phổ thông và các kỹ thuật trồng trọt, hơn nữa, người của chúng ta đã đến đông đủ rồi, cũng nên xây dựng một thư viện cho đàng hoàng.”
“???” Mọi người đều bối rối.
Thư viện?
Cái gì thế?
A Đao nhớ đến căn phòng kỳ quái nhìn thấy ở trên đường thì tâm trạng hơi phức tạp.
Lâm nương tử lại bừng tỉnh hiểu ra.
“Ta còn nói sao nhìn quen mắt như thế nữa chứ, hóa ra đó là Đại học.”
Vừa rồi bọn họ đến trường học chờ A Đao trước một bước, trong lúc chờ đợi, nương tử của Đại Mao dẫn nàng ta đi thăm trường học một chuyến, lúc ấy Lâm nương tử đã cảm thấy kiến trúc đó rất hiện đại, hoàn cảnh cũng rất quen thuộc nhưng mà nàng ta không tiện hỏi ra miệng.
Đương nhiên cho dù có hỏi thì phỏng chừng những người này cũng không thể trả lời được.
Bạch Quân Quân vừa nói như vậy, cuối cùng thì nàng ta cũng hiểu được.
Hóa ra nơi này chính là do Bạch Quân Quân và Lý Văn Li sửa sang, nếu là như vậy thì mọi chuyện đều trở nên dễ hiểu.
Hai người này vốn đến từ dị thế, thậm chí còn đi trước thời đại của nàng ta hơn sáu trăm năm.
Tuy rằng bọn họ nói thời đại của bọn họ đã là mạt thế, cho dù là mạt thế nhưng dù sao cũng phát triển hơn sáu trăm năm so với thời đại của nàng ta, thế nào cũng có chỗ phát triển hơn, đúng không?
Càng đừng nói đến chuyện hai người này còn có dị năng, lấy một trường học từ trong không gian ra hình như cũng rất bình thường.
Lâm nương tử lập tức bình thường trở lại.
Mà Bạch Quân Quân cũng vô cùng tự hào mà gật đầu: “Quả thật là chúng ta sửa sang đấy.”
Tuy rằng bọn họ mô phỏng theo mô hình trường mẫu giáo nhưng mà quả thật là nơi dành cho người lớn học tập cho nên gọi là Đại học cũng xem như danh xứng với thực.
“Nói ra thì chúng ta không có kinh nghiệm quản lý trường học, tất cả đều là qua sông bằng cách sờ vào đá*. Lâm nương tử có thể chỉ điểm một ít được không?”
Ở mạt thế không có trường học, nội dung huấn luyện của từng căn cứ cũng thay đổi từ tri thức văn hóa thành các loại kỹ xảo đánh nhau kịch liệt.
Cho nên trường học mà bọn họ làm ra bây giờ cũng chỉ là căn cứ vào những gì mà tộc Thôn Hỏa khuyết thiếu để bố trí mà thôi, cũng chẳng có căn cứ khoa học gì cả.
Lâm nương tử đến từ thời đại văn hóa phát triển nhất, nhất định nàng ta hiểu nhiều hơn bọn họ.
Lâm nương tử gật gật đầu than thở: “Tuy rằng ta không làm trong lĩnh vực giáo dục nhưng ta lại có kinh nghiệm học tập phong phú từ trường mẫu giáo cho đến nghiên cứu sinh, quả thật có thể chia sẻ phần nào cho các ngươi.”
“…” Sơn Hải tiên sinh nghe xong nhịn không được đỡ trán.
Ông ấy đã nói mà, vì sao lúc trước nhìn thấy nha đầu Quân Quân cứ cảm thấy giống như đã từng quen biết, bây giờ nhìn thấy nàng và Lâm nương tử đứng cùng một chỗ lại còn có thể thương lượng, bàn bạc thì cuối cùng ông ấy cũng xem như hiểu được rồi.
Hóa ra là bởi vì trường năng lượng của hai người này giống nhau, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Từ nhỏ đến lớn Lâm nương tử đều là như vậy, cứ thích nói ra những lời khiến người ta kinh ngạc, ý tưởng tinh quái trong đầu cũng nhiều vô kể.
Đối với đồ nhi như vậy, Sơn Hải tiên sinh vừa vui mừng lại vừa lo lắng, vui mừng vì nàng ta như ngựa thần lướt gió tung mây còn lo lắng nàng ta quá mức rực rỡ ngây thơ mà bị người ta ức hiếp.
Cũng chính vì nguyên nhân như thế mà Sơn Hải tiên sinh không nỡ để Lâm nương tử xuất giá lúc nàng ta đến tuổi kết hôn, hơn nữa hết lần này đến lần khác từ chối người khác đến cửa cầu thân, sợ đồ nhi đáng yêu rực rỡ bị người ta ức hiếp.
Ai ngờ cứ giữ mãi giữ mãi, nàng ta lại thành nữ tử lớn tuổi, hơn nữa thời buổi loạn lạc ập đến… Thật sự là khiến ông ấy ưu sầu muốn chết.
Sơn Hải cứ cảm thấy mình đã làm phí hoài thời gian của đồ đệ, mỗi lần nhìn thấy Lâm nương tử sẽ nhịn không được mà khó chịu.
Nếu có thể trở lại quá khứ, ông ấy nhất định sẽ không tự phụ, sớm gả Lâm nương tử đi để nàng ta có chốn trở về, có một gia đình, thế mới là thật sự không có lỗi với nàng ta.
Mà nay nhìn thấy Bạch Quân Quân ở độ tuổi đẹp nhất và Lâm nương tử đứng cùng nhau, Sơn Hải tiên sinh giống như thấy được lúc Lâm nương tử còn trẻ, trong lòng tràn đầy nỗi niềm cảm khái.
Có điều tâm tư của Sơn Hải tiên sinh được giấu quá sâu nên Lâm nương không thể cảm nhận được.