Vũ Văn Loan Phi và dáng vẻ cà lơ phất phơ bình thường có bản chất khác biệt, nghiêm túc nhiều hơn một phần.
Vũ Văn Tuyển ở một bên mặc bộ giáp màu tím đen anh vĩ bất phàm.
Sau lưng hai nam nhân đều có thiên quân vạn mã, bọn họ chào hỏi lẫn nhau, sau đó ở đây uống máu ăn thề.
Về phần Đại hoàng tử, cho đến hiện tại cũng không thấy đến, cũng không có bất kỳ tin tức gì, Vũ Văn Loan Phi không có cách nào chỉ có thể hủy bỏ liên hợp với hắn, dẫn theo binh mã của mình bước vào vùng đất của huyện Ninh.
Rất nhanh, tin tức nhị hoàng tử Vũ Văn Loan Phi thảo phạt Bắc Địa Ngũ vương gia cứ vậy được truyền đi, dân chúng đều sợ ngây người.
"Tại sao phải thảo phạt Ngũ vương gia?"
"Ba huynh đệ đánh nhau còn chưa đủ, ngay cả hoàng thúc cũng phải lôi xuống nước? Như này là vì sao?"
"Theo ta được biết, từ lúc đất nước bắt đầu loạn lạc Ngũ vương gia vẫn ở phương Bắc bất động, rất rõ ràng là đang bo bo giữ mình, đang êm đẹp tại sao phải đánh nhau?"
"Nghe nói lúc trước nước Bạch Câu bị chia cắt cũng là do Ngũ vương gia giở trò quỷ."
"Không phải chứ? Người tạo phản không phải Hà Thanh Vương sao? Huyên Hoà Vương hình như từ đầu tới cuối đều không ra ngoài."
"Haizz, ngươi biết cái gì, có thể ở lại đến lúc này nào đâu phải là lương thiện?"
"Hơn nữa ngươi không phát hiện ra à, Cửu hoàng tử này cũng bị hắn đuổi đến phía nam, một mình hắn ở Bắc Địa là nhất gia độc đại, có thể đây mới thật sự là đại lão hổ."
"Ta thấy không hẳn là vậy, Cửu hoàng tử xuôi nam rõ ràng là vì thiên hạ đệ nhất tài nữ, hơn nữa sau khi hắn xuống cũng không nghe nói Ngũ vương gia chiếm địa bàn của hắn. Chỗ của Cửu hoàng tử trống không Huyên Hòa Vương cũng lười đi đụng, chớ nói chi là phương Nam tối tăm rối loạn, theo ta thấy Vũ Văn Loan Phi điên rồi."
"Nói cũng đúng, vô duyên vô cớ chạy tới thảo phạt Bắc Địa làm cái gì, trước tiên giải quyết ân oán của ba huynh đệ bọn họ đã rồi nói sau."
Lão bách tính mỗi người nói một kiểu, nhưng phần lớn mọi người đều không đồng ý với việc Vũ Văn Loan Phi phát động chiến tranh.
Bọn họ không muốn biết rốt cuộc là người nào mưu phản người nào ngụy trang quân tử, đối với bọn họ mà nói chiến tranh đồng nghĩa với việc lại phải thu thuế, trưng thu lương thực, trưng thu tráng đinh.
Thiên hạ thật vất vả mới yên ổn được một đoạn thời gian, bây giờ lại thấy không có chuyển biến tốt rồi.
Đoàn người nhịn không được than thở.
"Đáng thương nhất vẫn là Đông Địa, trước đó không lâu Tam hoàng tử và Cửu hoàng tử đại chiến một lần, hồn còn chưa quay lại, nhị hoàng tử lại muốn thảo phạt Ngũ vương gia hơn nữa còn mượn đường từ Bích Lạc. Cửu hoàng tử cho mượn cũng không được, không cho mượn cũng không được."
"Nói ra thì lần trước tam vương gặp gỡ chỉ sợ là thương lượng chuyện này. Đại hoàng tử này cũng thật buồn cười làm sao không thấy có động tĩnh gì?"
"Tại sao không có động tĩnh à? Ta nghe nói bọn họ đã tập kết ở huyện Cố rồi, huyện Cố biết không? Chính là nơi giáp ranh với huyện Thạch ở Hoàng Đô, đừng quên nơi này cũng là một trong số chiến trường, nếu như binh mã của Đại hoàng tử xông vào từ huyện Cố, rất nhanh đã có thể lấy được Hoàng Đô."
"Chỉ sợ Đại hoàng tử không lên Bắc, mà là chủ ý đánh vào Hoàng Đô."
"Ôi, chẳng phải là nói đại loạn sắp tới rồi sao?"
"Còn không phải à, có năng lực thì mau trốn đi, theo ta thấy tạm thời an toàn nhất cũng chỉ có Đông Địa."
"Đông Địa cũng chưa chắc an toàn, trước đó không lâu Cửu hoàng tử mới đánh một vòng, hiện tại nhị hoàng tử lại muốn mượn đường từ Đông Địa, chỉ sợ thật sự đánh nhau, nơi đầu tiên bị chiếm đóng chính là Đông Địa. Vẫn nên đến Tây Địa thì tốt hơn, mặc dù chỗ ấy cằn cỗi nhưng tốt xấu gì cũng không có chiến loạn, hơn nữa nghe nói thổ phỉ bên đó đều đã bị đánh chạy, sinh hoạt tương đối an toàn."
"Tây Địa mặc dù tốt, làm sao để đến đó, hơn nữa còn phải đi qua Tam Xá Khẩu, nơi đó rất tà môn, thường xuyên có lương dân mất tích."