Nhưng bồ câu xuất hiện quá đột ngột, bọn họ tổng cộng bắn rơi được 21 con, chỉ thấy trên chân mỗi một con bồ câu đều có giấy viết thư, tất cả bên trên đều viết là chủ tử nhà mình khống chế Vùng đất vô chủ.
Thủ lĩnh thị vệ nhất thời hiểu ra bồ câu xuất phát từ tay ai, hắn nhanh chóng viết một phong thư, sai người dùng bồ câu đưa tin cho chủ tử ở huyện Ninh phía xa.
Vừa rồi một đợt bồ câu đưa tin phần phật bay qua, hắn cũng không chắc chắn đã bắn được xuống toàn bộ bồ câu, nếu như còn có con bồ câu nào lọt lưới, vậy thì khá là bất lợi với chủ tử.
Hai ngày trước sự thay đổi lớn ở Tam Xá Khẩu đã khiến chủ tử tức giận, nhưng chủ tử tạm thời đi đường vòng tới huyện Ninh, hắn chỉ phái 8000 binh mã tới cửa vào Vùng đất vô chủ bao vây nơi này, chưa từng nghĩ những người này còn dám lỗ mãng, ý đồ dùng bồ câu đưa tin mật báo với Vũ Văn Loan Phi, thật sự là không biết sống chết.
Sắc mặt của thủ vệ thật sự không tốt, từ khi ăn thiệt thòi lớn từ chỗ A Đao, hắn gần như mỗi ngày đều không ngủ được, hiện tại càng hận không thể tiêu diệt tên này cho sướng mới giải hận.
Đối mặt với cơn thịnh nộ của đám thị vệ, những người này không những không biết tránh đi mũi nhọn, còn dám đúng là âm hồn bất tán tìm cảm giác tồn tại, thủ lĩnh nắm chặt tay, thề nhất định phải lấy lại công đạo cho các huynh đệ bị chết oan.
...
Mà lúc này, tiết thu phân đã đến gần, binh mã của Vũ Văn Loan Phi đã tập kết đến biên giới huyện Phong từ lâu.
Huyện Phong thuộc về địa bàn của Hoàng Đô, huyện Ninh ở sát vách thì thuộc về Đông Địa.
Trước đó sau khi đại loạn, huyện Phong và huyện Ninh trở thành chiến trường quan trọng, bây giờ hai địa phương này cơ bản đều là binh lính, lúc chiến loạn dân chúng đã rời khỏi từ lâu.
Từ sau khi thế lực bị chia cắt, hai địa phương này đều có số lượng binh lính lớn trấn giữ, hai quân giao tranh với nhau rõ ràng.
Mà bây giờ Hoàng Đô lần nữa tập kết nhân mã vì sao không phải giành lại huyện Ninh, mà chính là mượn đường huyện Ninh tiến về phía Bắc thảo phạt Ngũ vương gia, lại là Vũ Văn Loan Phi ngự giá thân chinh.
Mắt thấy ba ngày nữa chính là thời gian ước định, nhưng Vũ Văn Loan Phi lại cười không nổi.
Hắn đã điều binh đến huyện Phong trước thời hạn, nhưng lại chậm chạp không thấy binh mã của đại ca.
Rõ ràng hắn đã huỷ bỏ phong toả huyện Thạch, huyện Cựu và huyện Phong, nếu như đại ca từ đường này chạy tới, hôm qua đã phải tụ hợp với hắn rồi.
Nhưng cho tới bây giờ lại vẫn như cũ không thấy bóng dáng đại ca, Vũ Văn Loan Phi cũng mơ hồ hiểu ra đại ca như này là nhất thời đổi ý rồi.
Nếu như đại ca không tới... Thậm chí... Mượn đường đi vòng, nhắm thẳng vào Hoàng Đô, vậy hắn nên làm thế nào cho phải.
Nhưng suy nghĩ này chỉ là một thoáng tức thì, Vũ Văn Loan Phi không dám suy nghĩ nhiều đi hướng này, hắn quyết định tin tưởng đại ca một lần, dù sao lúc tam vương gặp gỡ mình đã nói rất rõ ràng mọi chuyện, bọn họ cùng chung kẻ địch không phải là đối phương, mà chính là ngũ hoàng thúc.
Cho dù bọn họ đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng cũng sẽ chỉ làm lợi cho ngũ hoàng thúc, còn không bằng dốc sức đối phó với ngũ hoàng thúc trước.
Hơn nữa hắn đã hứa hẹn, đối phó xong với ngũ hoàng thúc sẽ rời khỏi cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị, hắn đã làm đến mức này, nhóm hoàng huynh hoàng đệ nhóm cũng không đến mức không rõ chuyện gì nhẹ chuyện gì nặng chứ.
Còn nữa, cho dù đại ca không đến hoàng đệ chắc chắn sẽ tự hiểu rõ.
Bây giờ trên tay Cửu đệ có Cẩn quân của chính hắn còn có Đông quân của tam đệ, nghiêm chỉnh mà nói binh lực của hắn cũng không kém, liên thủ với mình, đối phó với ngũ hoàng thúc chắc cũng thành thạo rồi.
Chỉ cần đại ca không ở phía sau gây thêm phiền phức, tất cả cũng đều có thể.
Nghĩ đến đây Vũ Văn Loan Phi có một tia hối hận không giữ lại binh lực ở hậu phương, hắn hẳn là nên giữ lại ba vạn binh cho tiểu thê tử, chứ không phải ba ngàn.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, thời gian ước định sắp tới, Vũ Văn Loan Phi cũng chỉ có thể cố gắng tiếp tục đi xuống.
...
Chớp mắt, tiết thu phân đã đến.
Dựa theo ước định, hôm nay là thời gian huyện Phong và huyện Ninh thông hành.