Đan Hạc tiên sinh không đồng ý, hai ngày này dạy học khiến ông ấy biết rõ thôn Hỏa tộc và những lời đồn thổi không phù hợp đến cỡ nào.
Ở bên ngoài luôn nói bọn họ không nói đạo lý ăn lông ở lỗ, trên thực tế ông ấy tiếp xúc với thôn Hỏa tộc không có chỗ nào mà không phải là ngây ngô lại chân thành.
Chỉ cần thực tình đối đãi, bọn họ cũng sẽ đáp trả lại thực tình ngang bằng.
Đan Hạc tiên sinh đã du hành nhiều nơi, lần đầu tiên bị kiểu thuần túy và ngây ngô này làm cho cảm động, chỉ cảm thấy chuyến này ở lại thật vô cùng có ý nghĩa, cũng sẵn lòng móc ra thành ý đối đãi với bọn họ.
Đương nhiên có cùng chung suy nghĩ này còn có Thiện Từ, Sơn Hải, Kiều chưởng quỹ.
Mấy người đàn ông này đều đã trải qua hàng ngàn câu chuyện, từng nếm thử nhân sinh khổ sở và ngươi lừa ta gạt, cho nên đối mặt với sự chân thành của thôn Hỏa tộc, bọn họ cảm động và yêu thích từ tận đáy lòng.
Nhìn thấy bồ câu, mọi người không suy nghĩ nhiều, đây nhất định là thôn Hỏa tộc liều chết lấy được từ trong ổ thổ phỉ.
Nghĩ đến đây, tứ đại lão nam nhân này làm gì còn có tâm trạng ăn sáng, phong trần mệt mỏi đến trường học chờ đợi các học sinh.
Bạch Quân Quân cũng không ngăn cản, cho dù ngôn ngữ của bọn họ không thông, vẫn đi theo bọn họ.
Chờ những người này đi rồi, Bạch Quân Quân cũng bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để bồ câu bay đến địa bàn của Vũ Văn Loan Phi.
Chính là vào lúc này, bọn họ mới nhìn thẳng vào một vấn đề.
Bồ câu cũng không phải điện thoại di động, nàng làm sao chắc chắn được bồ câu có thể bay chuẩn xác không sai đến địa bàn của Vũ Văn Loan Phi chứ không phải bay đến địa bàn của Vũ Văn Tuyển hoặc là Vũ Văn Tụng chứ?
"Trên lý thuyết nói, bồ câu giống như con ngựa già, nó sẽ biết đường, chỉ cần là nơi đã từng bay tới thì sẽ nhận ra."
"Trọng điểm là đây, nó nhận ra một vài chỗ, chắc chắn là nó thường bay, ví dụ như từ ổ của nó bay đến ổ thổ phỉ B. Nhưng bây giờ chúng ta muốn để nó thay đổi tuyến đường, từ ổ thổ phỉ B biến thành phủ hoàng tử ở Hoàng Đô, chuyện này sửa lại kiểu gì?"
Lời của Bạch Quân Quân khiến cho toàn bộ hiện trường rơi vào sự tĩnh lặng.
Rất có đạo lý...
Có vẻ như, có bồ câu rồi, vẫn không có cách nào giải quyết vấn đề đưa tin.
Lâm nương tử cũng vò đầu theo: "Xem ra, phim truyền hình đều là gạt người, dùng bồ câu đưa tin quả nhiên không thực tế."
A Đao cũng thở dài, thật ra ngày đó hắn đã muốn nói, dùng bồ câu đưa tin cũng không thực tế.
Nói như vậy dùng bồ câu đưa tin có hạn chế nhất định, bởi vì bồ câu sẽ chỉ đi tới đi lui hai địa điểm, không phải bồ câu của Vũ Văn Loan Phi, sẽ không đi đến được địa bàn của hắn, trừ phi bọn họ có thể lấy được một con bồ câu của Vũ Văn Loan Phi, nếu không thì không có cách nào.
"..." Bạch Quân Quân.
"..." Lý Văn Li.
Lúc trộm bồ câu ngược lại là không nghĩ tới chuyện này, Lý Văn Li suy nghĩ trong chốc lát rồi nói.
"Vậy nếu như... Thả tất cả bồ câu đi thì sao? Cho dù mục đích của chúng ta là để cho Vũ Văn Loan Phi cảnh giác, một mình hắn biết và khắp thiên hạ đều biết thật ra không có gì khác biệt.
Chúng ta thả toàn bộ bồ câu ra, như vậy luôn có một tin tức sẽ được truyền đi, chỉ cần xuyên ra ngoài mục đích của chúng ta cũng coi như đạt được."
Một chiêu này của Lý Văn Li quả thực không khác gì tấn công, nhưng Bạch Quân Quân cẩn thận suy ngẫm lại một chút, hình như cũng là biện pháp bên trong biện pháp.
Thế là hai người bắt đầu mài mực viết thư, nội dung đại khái là: Tam Xá Khẩu đã bị Vũ Văn Tuyển khống chế, cẩn thận phòng thủ hậu phương.
Đám Bạch Táp Táp hỗ trợ nhét tờ giấy vào chân bồ câu, xác định treo ổn rồi lúc này mới thả từ từ.
Nhìn mấy chục con bồ câu rầm rầm bay đi, Bạch Quân Quân thở dài.
Bọn họ đã làm hết sức mình, tiếp theo thì phải xem tạo hoá của Vũ Văn Loan Phi.
...
Bồ câu trắng như tuyết rào rào bay ra khỏi Vùng đất vô chủ, chúng nó nghiêm chỉnh xuất phát về phía Tây Địa, lúc đi ngang qua Tam Xá Khẩu, quân đoàn chim bồ câu trắng quả nhiên khiến thủ vệ kinh động.
Thủ vệ không do dự lập tức bắn chết.