Hiện tại đã qua mùa vụ từ lâu, vốn dĩ không phải là lúc hạt thóc sinh trưởng.
Nhưng Bạch Quân Quân sở hữu dị năng trong tay, trực tiếp điều động, đừng nói nảy mầm, để nó lập tức chín cũng không có vấn đề.
Làm xong tất cả, Bạch Quân Quân mới nhìn sang đất trống sát vách.
Trong sự xoay chuyển của cổ tay nàng, cây cối ở đất trống bên cạnh cũng bắt đầu sinh trưởng.
Trong chốc lát chuồng bò, chuồng heo, bãi nhốt cừu, lồng gà các loại chuồng trại gia súc lớn tự động sinh ra.
Những căn nhà mới tinh đều đang đợi chủ nhân mới đến.
Bạch Quân Quân phụ trách lợp nhà, hồ ly phụ trách lấy gà vịt ngan ngỗng chó trâu trong không gian ra, đặt vào nơi tương ứng.
Chỉ thấy khu đất cày tràn đầy mạ xanh non mơn mởn, khu nông trường chó sủa gà gáy, dáng vẻ yên bình này giống như được vẽ nên.
Trời bất chợt hửng sáng lên, hai người cũng biết nên trở về nhà rồi.
Đương nhiên, chủ yếu là vì quy hoạch làng xóm một lần làm không hết, còn vườn trái cây, công xưởng và chợ, hôm nào từ từ làm.
Trước khi rời đi, Bạch Quân Quân còn đặc biệt để lại một kết giới, để phòng mọi người đi tản bộ khắp nơi khám phá ra sớm.
Trên đường Lý Văn Li cười: "Xem ra nàng ở tận thế, cũng thường xuyên ảo tưởng đến kiểu cuộc sống điền viên này."
Động tác kia của đại tiểu thư giống như đã luyện tập hàng trăm ngàn lần.
"Ai không muốn chứ."
Bạch Quân Quân thở dài: "Chắc hẳn dân chúng bên ngoài cũng muốn. Đáng tiếc những người bên trên này lại không hiểu dân chúng muốn thực sự là cái gì. Nói ra thì cũng không biết huyện lệnh mập và Lão Khâu thúc ra sao rồi."
"Chờ chúng ta sắp xếp nơi này cho tốt, có thể ra ngoài đón bọn họ trở về." Lý Văn Li trả lời dứt khoát: "Hơn nữa chỗ chúng ta lớn như vậy, quả thực cần người đến quản lý, quả bóng mập kia thật sự thích hợp."
Ánh mắt Bạch Quân Quân sáng lên: "Đúng vậy, Lão Khâu thúc ở chỗ quả bóng mập thực tập lâu như vậy, cũng cần phải xuất sư, là thời điểm đón trở về rồi."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đều đọc được sự vui vẻ từ trong mắt đối phương.
...
Ngày hôm sau, mọi người thức dậy ăn sáng đột nhiên phát hiện trong đình viện có tiếng "Cục cục".
Nghe thấy tiếng này, mọi người đầu tiên là sững sờ, tìm nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy một lồng bồ câu ở trong đình viện đang nhìn sang bọn họ đầy vô tội.
Lồng gỗ này rất hẹp, bên trong có khoảng chừng hai ba mươi con bồ câu, chen chúc đầy trong chiếc lồng này.
"Trời ạ, bồ câu này từ đâu tới vậy?" Lâm nương tử có chút kinh ngạc.
Mấy vị lão tiên sinh cũng không nghĩ tới, hôm qua mới nhắc đến bồ câu, quay đầu lại thật sự xuất hiện bồ câu rồi.
Đội bảy người và tỷ đệ Bạch Táp Táp hai mắt cũng xoay chuyển, cảm giác biết đáp án, nhưng... Cũng không chắc chắn là như vậy.
Trong chốc lát, hai vị chính chủ có liên quan đến bồ câu còn buồn ngủ từ trong phòng đi ra.
"Nha đầu ngươi mau đến nhìn xem, sao lại có thêm một lồng bồ câu!"
Đan Hạc tiên sinh không nghi ngờ gì, dắt Bạch Quân Quân tới xem náo nhiệt một chút.
"Ôi chao, ai, ôi, thật ư." Kỹ năng diễn xuất của Bạch Quân Quân có giới hạn, nhưng ở trong mắt Đan Hạc tiên sinh, đồ nhi bình thường chính là dáng vẻ như này, thật sự cũng không cảm thấy kỳ quái, vẫn như cũ lo lắng suy luận.
"Con nói xem có phải người của thôn Hỏa tộc đưa tới hay không?"
Bạch Quân Quân khẽ gãi đầu, biểu thị cũng không biết.
"Bọn họ sẽ không phải thật sự xâm nhập vào ổ thổ phỉ đấy chứ? Haizz, chúng ta nhanh đi nhìn xem có người bị thương hay không, cũng đừng vì mấy con bồ câu này mà xảy ra án mạng."
Cái gọi là lương y như từ mẫu, thời khắc này sự nhân từ của Đan Hạc tiên sinh hoàn toàn được thể hiện ra.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ: "Giờ này bọn họ chưa ở trường học, ngài vẫn nên ăn sáng trước đi. Hơn nữa người ta đã đấu với thổ phỉ nhiều năm như vậy nhất định là có tuyệt chiêu, ngài đừng lo lắng."