Thuốc mà Vương đại phu dặn dò nấu đã sôi sùng sục nhưng mà lúc này cảnh còn người mất, mọi người cũng không biết nên làm gì với số thạch tín này.
Dù sao mặc dù thạch tín có thể tiêu đờm, chữa trị sốt rét và là thuốc dẫn không thể thiếu khi chữa trị sốt rét nhưng nó cũng là nguyên liệu chủ yếu của thạch tín tinh luyện.
Chỉ cần không chú ý liều lượng sử dụng một chút thôi là sẽ đi đời nhà ma, mọi người cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể nhìn tảng đá này mà lo lắng suông.
Đúng lúc này một tiểu cô nương đi tới, rất bình tĩnh mở miệng: “Bào chế thạch tín không nhanh như vậy đâu, trước tiên để mọi người uống số thuốc này tạm thời khống chế đã.”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
“Ngươi… ngươi biết sao?”
Tiểu cô nương trước mắt chẳng qua chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, dáng vẻ rất không có sức thuyết phục.
“Tuy rằng Quân Quân cô nương còn nhỏ tuổi nhưng mà nàng…”
Lão Khâu thúc chưa kịp dứt lời, Bạch Quân Quân lập tức nở nụ cười kéo lấy ông.
“Sư phụ, những điều này đều là do ngài dạy con mà.”
“?” Vẻ mặt lão Khâu thúc tràn đầy ngơ ngác.
“Vừa rồi ngài nói cho con biết mà, nghiền nát thạch tín rồi dùng bột mì bọc lại cho vào nồi rang lên, chờ bột mì chuyển sang màu vàng thì tách nó ra để lấy thạch tín, rồi sau đó cho vào trong thảo dược với số lượng vừa phải. Trí nhớ của con rất chính xác, không nhớ lầm đâu.”
Bạch Quân Quân đọc phương thuốc ra như thật.
“???” Vẻ mặt lão Khâu thúc vẫn tràn đầy ngơ ngác như cũ.
Lão Khâu thúc không hiểu rõ tình hình bây giờ là thế nào nhưng mọi người lại hiểu rõ.
Đoàn người đồng loạt phóng ánh mắt lên người lão giả.
Hơn nữa, mọi người trong đội ngũ hoặc nhiều hoặc ít đều để ý đến một nhà thợ săn vừa mới gia nhập đội ngũ.
Dù sao, cả nhà lão Khâu thúc có đến chín người trùng trùng điệp điệp, thêm cả ông nữa là tổng cộng có đến bốn nam nhân trưởng thành, hơn nữa bọn họ đều đeo cung tên cầm rìu, thậm chí cả trẻ em cũng có cung tên hoặc ná, so sánh với những người bình thường khác thì người nhà này quả thật được trang bị vũ khí đến tận răng.
Trong tình thế khó khăn như vừa rồi mà cả nhà bọn họ đều có thể toàn thân trở ra khiến mọi người có thể nhìn ra bản lĩnh và thực lực của bọn họ.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một nhà thợ săn có bản lĩnh vô cùng tốt thôi, không ngờ rằng nhà thợ săn này còn hiểu y thuật.
Mà nghe giọng điệu kia của tiểu cô nương thì hóa ra nàng không phải tôn nữ mà là đồ đệ của ông?
Có thể thu nhận đồ đệ, nói vậy cũng không kém hơn so với Vương đại phu đúng không?
Vì thế ánh mắt mọi người nhìn lão Khâu thúc cũng không còn giống như trước nữa.
Lão Khâu thúc bị mọi người nhìn chằm chằm với vẻ tôn thờ như vậy lại càng cảm thấy không thoải mái.
Ông giả vờ bình tĩnh ho khan một tiếng, dùng kỹ năng diễn xuất kém cỏi nói: “Chúng ta bàn bạc lại đã, bàn bạc lại đã.”
Nói xong, lão Khâu thúc kéo Bạch Quân Quân sang một bên.
“Quân Quân cô nương, cháu có ý gì?”
Bạch Quân Quân bình tĩnh nói: “Như thúc thấy đấy, đội ngũ bị thiệt hại nghiêm trọng, cho dù đội quân bảy người đã mang binh sĩ đi báo thù, nhưng nơi này của chúng ta vẫn cần một chất keo gắn kết như Vương đại phu mới có thể làm cho mọi người tiếp tục nuôi dưỡng hy vọng. Có điều tuổi tác và sự từng trải của cháu không đạt được tác dụng trấn an lòng người, chỉ có thúc ra mặt thì bọn họ mới có thể nghe theo.”
“Nhưng mà ta không biết.” Vẻ mặt lão Khâu thúc vẫn ngơ ngác.
Những vết thương hoặc bệnh nhẹ bình thường còn tạm được nhưng những thứ này lại nằm ngoài tầm hiểu biết của ông.
“Không sao, cháu sẽ ở bên cạnh nhắc nhở thúc.”
Bạch Quân Quân nghịch ngợm nháy mắt với ông, điều rất hiếm khi thấy được.
Giờ phút này lão Khâu thúc cũng đành đâm lao phải theo lao, ngoài cách giả vờ là một lão đại phu thì cũng không còn cách nào khác.
Nhưng mà cho dù ông biết được cách bào chế thạch tín, lúc này cũng vẫn ở trong tình trạng không bột đố gột nên hồ.
Dù sao bào chế thạch tín còn cần phải có bột mì, thời điểm này tìm đâu ra bột mì?”
“Vậy cháu sẽ đến trại thổ phỉ kia tìm xem.” Bạch Quân Quân bình tĩnh trả lời.
“Cái gì?” Lão Khâu thúc mở to hai mắt nhìn: “Không được, không được, bên kia toàn là những người đi liều mạng, sao một thiếu nữ như cháu lại có thể dấn thân vào nguy hiểm được.”
“Không sao, thúc còn không yên tâm về năng lực của cháu sao? Đừng quên đầu lĩnh thổ phỉ là do chính cháu bắn chết chỉ bằng một mũi tên thôi đấy.”