Chẳng qua nhìn thế cục lộn xộn trước mắt, nàng ta cũng là lần đầu tiên nảy sinh đi thử xem cái gọi là cuộc sống tự do.
Cuối cùng Văn Nhân Phinh Đình cảm khái nói một câu: "Nếu như có kiếp sau, điện hạ, chúng ta chỉ làm một đôi vợ chồng bình thường thôi."
Vũ Văn Loan Phi trố mắt, sau một lúc yên lặng đưa tay ôm Văn Nhân Phinh Đình vào trong ngực, người có bệnh thích sạch sẽ như hắn giờ phút này lại không cảm thấy Văn Nhân Phinh Đình hôi thối.
Cái này. . . Có lẽ chính là cái gọi là tư tưởng đồng cảm.
Sau đó, Vũ Văn Loan Phi gọi người múc nước, cho Văn Nhân Phinh Đình tắm rửa một thân phong trần mệt mỏi.
Văn Nhân Phinh Đình chật vật, Vũ Văn Loan Phi sao lại không như thế chứ.
Mấy ngày nay tác chiến, hắn căn bản không có sức lo lắng cho chính mình.
Nhưng ở trong quân đội dùng nước không dễ, Vũ Văn Loan Phi để cho Văn Nhân Phinh Đình tắm trước, bản thân mình thì dùng nước còn lại tắm rửa coi như xong.
Rồi sau đó tất cả nước chảy thành sông, kết hôn ba năm, hai người bằng mặt không bằng lòng lại chung phòng ở trong chiến hỏa này.
Mà bọn họ cam kết, cũng không phải là đời này lâu dài, mà chính là kiếp sau làm một đôi vợ chồng bình thường.
...
Chiến sự bên này hừng hực khí thế, một bên khác, Bạch Quân Quân xây dựng về cơ bản cuối cùng cũng hoàn thành.
Làm khu nông nghiệp, khu chăn nuôi, khu vườn trái cây, ba khu hợp làm một, ở sát vách còn có một loạt công xưởng, ví dụ như gia công đồ ăn, gia công thực phẩm phụ phẩm, gia công các loại công cụ nông cụ.
Ở công xưởng sát vách còn làm một phiên chợ, nhưng phiên chợ cũng chỉ làm ra để vui chơi, trong thời gian ngắn đoán chừng không có tác dụng gì.
Chờ mọi người có thể làm ra chút đồ thủ công mỹ nghệ hoặc đặc sản độc môn, là có thể đưa ra bên này làm chút buôn bán nhỏ.
Sát vách khu chợ chính là thần tiên cư và trường học, ăn ở chơi cộng thêm lao động, nói tóm lại Bạch Quân Quân đối với sự quy hoạch một mảnh đào nguyên này coi như hài lòng.
Làm xong tất cả, hai người bắt đầu tính toán xem nên làm thế nào để hợp lý hoá vùng này trước mặt mọi người.
Bọn họ suy nghĩ một đống biện pháp, cuối cùng vẫn quyết định lợi dụng thần tiên.
Thế là đêm hôm ấy, hai người bắt đầu giở trò.
Đây là một đêm yên ả như bình thường, mọi người trải qua một ngày học tập và lao động khẩn trương đều đang rơi vào mộng đẹp thơm ngọt.
Lúc mọi người ở đây đang mơ thấy Chu công, đột nhiên, ở trên trời từng tia chớp lớn bất chợt xuất hiện.
Những tia chớp lớn và cuồng phong gào thét mãnh liệt, khiến cho tất cả mọi người đều bị đánh thức, sau đó mọi người chỉ thấy bầu trời xuất hiện một mảng hơi nước, bên trên hơi nước còn có mấy giọt nước tạo thành chữ.
Mọi người híp mắt nhìn nửa ngày, thôn Hỏa tộc đọc không hiểu, nhưng mấy người Sơn Hải tiên sinh lại xem hiểu rồi.
Trên đó viết: Ông trời chiếu cố người thiện lương siêng năng, có phần thưởng rất lớn.
? ? ? ? ? ?
Trên đầu mọi người dấu chấm hỏi nhiều như sao trời.
Bầu trời đột nhiên có báo hiệu thì cũng thôi đi, còn là một câu không giải thích được như vậy.
Không giải thích được còn chưa tính, có loại mùi vị vô cùng quen thuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Lúc mọi người ở đây nghi hoặc không hiểu, hơi nước ầm vang nổ tung, sau đó hình thành sao băng, cùng nhau toả về một phương hướng.
Mọi người đã bối rối rồi, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Vẫn là Bạch Quân Quân nói một câu: "Đi theo nhìn xem."
Mọi người lúc này mới nghĩ ra mà đuổi theo.
Bao gồm cả thôn Hỏa tộc, tất cả mọi người vô ý thức đuổi theo hướng của sao băng, kết quả bọn họ thấy được cảnh tượng đời này vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Mọi người từ trường học, thần tiên cư đi ra ngoài không bao xa, chỉ thấy trước mặt dường như có một màn hơi nước tạo thành tấm gương ngăn cản.
Mà sao băng này đột nhiên đập vào tấm gương, tấm gương này trong nháy mắt vỡ vụn thành từng giọt nước như mưa phùn.
Mưa phùn tan ra thành mây mù lất phất, rơi xuống trên thân mọi người, bọn nhỏ nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm từng chút một.
Đột nhiên phát hiện những giọt nước này rất ngọt!