Vì vậy, đám trẻ nhỏ đều vui vẻ chạy tới bên lạch nước, há to miệng ra muốn uống nước cam lộ.
Những người lớn bị đám trẻ con kéo đi, cũng yên lặng duỗi tay hứng lấy vài giọt cho vào miệng nếm thử, cảm giác ngọt thanh mát mẻ khiến cho ai nấy đều tỉnh cả người.
Khi mọi người đang chìm đắm trong vị ngọt êm ái kia, làn sương khói trước mắt cũng dần dần tan đi.
Một nẻo đường xinh đẹp hiện ra trước mắt, một dãy nhà lầu nhỏ bằng gỗ, một con phố tươi đẹp vô cùng.
Dãy nhà gỗ có cái lớn có cái bé, nhưng ta cả đều trống rỗng, chỉ thấy lối vào có treo một lá cờ nhỏ, bên trên viết hai chữ “họp chợ”.
Người dân tộc Thôn Hỏa không rõ đó là thứ gì, nhưng Sơn Hải tiên sinh bọn họ lại trố mắt ra mà nhìn.
Nơi này mà cũng có chợ sao?
Những người từng sống trong thành rảo bước tiến vào, chỉ thấy bên trong chợ trống không, như thể đang chờ đợi chủ nhân mới của nó.
Nhìn thấy nơi này, ngay cả Vu Noãn cũng mừng ra mặt, thúc phụ thường xuyên kể lại với nàng ta cuộc sống bên ngoài ra làm sao, hứa rằng nếu có cơ hội nhất định sẽ đưa nàng ta ra bên ngoài mở mang tầm mắt.
Nàng ta vẫn luôn háo hức muốn đi thăm chợ, mỗi lần ra ngoài, nàng ta đều muốn đi xem, có điều e ngại danh phận thánh nữ, nàng ta không thể đi dạo chơi theo như ý thích của mình. Giờ đây cuối cùng cũng có cơ hội được đi thăm chợ, trong lòng nàng ta hết sức vui mừng.
“Chẳng lẽ đây là đường phố ở trên thiên đình hay sao?” Không biết ai thận trọng hỏi thêm một câu.
Tuy từ nãy đến giờ bọn họ vẫn còn có vẻ thắc mắc về vấn đề này, nhưng ngữ điệu cũng chắc đến chín phần mười rồi.
Những người khác cũng gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý, nơi như thế này, ngoại trừ thần tiên ra thì làm gì còn ai xây được chứ?
Đoàn người vừa tò mò vừa vui sướng dạo bộ quanh nơi này, khu chợ dài tám trăm mét, mỗi một trăm mét lại có một con ngõ thông ra phía sau.
Mọi người bắt đầu hướng mắt ra phía sau đường chợ mà quan sát, có điều chẳng ai đủ can đảm để làm kẻ mở đường đi trước.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li là đầu tàu gương mẫu, dẫn dắt mọi người đi ra phía sau chợ trước tiên.
Có người đi trước làm tiên phong, đoàn người mới phía nối đuôi nhau đi về phía trước, nhận ra nơi này rộng hơn khu chợ ban nãy rất nhiều, phong cách xây dựng cũng không giống khi nãy là bao nhiêu.
Lâm nương tử vừa trông thấy đã giật mình thốt lên một tiếng!
Gì mà thức ăn chăn nuôi gia cầm, thực phẩm gia công, đồ dùng tẩy rửa, đồ dùng sinh hoạt,... cái gì cần có đều có cả.
Hơn nữa món nào cũng được ghi chép hướng dẫn sử dụng rõ ràng.
Hoá ra đây là xưởng gia công theo phong cách hiện đại.
Lâm nương tử vốn còn đang nghĩ rằng được quan trời ban phúc đánh mắt nhìn hai “lão đại” trong đoàn người.
E rằng mọi thứ ở đây đều là do hai người họ bí mật tạo ra đấy nhỉ?
Lâm nương tử không nói lời nào, dù sao cũng không nên vạch trần vào lúc này.
Tuy Lâm nương tử là người thông tuệ, nhưng những người khác lại không nhanh trí được như thế.
Ngay cả hai người lớn có kiến thức rộng rãi, khi nhìn xưởng gia công này cũng chỉ cái biết cái không.
Nhưng suy đi nghĩ lại, dù sao mấy thứ này cũng là quà trời ban, đồ vật của thần linh, người ở nhân gian không hiểu cũng là chuyện thường tình thôi.
Hơn nữa bọn họ có Lý Văn Li và Bạch Quân Quân ở đây, hai vị này nhất định sẽ hiểu.
Vì thế mọi người đều thản nhiên dạo quanh khu xưởng này.
Đi dạo được một vòng, lại phát hiện ra phía sau xưởng còn có một hậu đài rộng lớn.
Lúc này mọi người không do dự nữa, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Bước qua xưởng gia công, mọi thứ lại được thu vào tầm mắt.
Bên trái là một vườn trái cây rộng lớn, nơi này trồng rất nhiều vải, hơn nữa điều khiến cho mọi người kinh ngạc nhất đó là trên cây đã bắt đầu kết quả.
Hiện giờ đã qua mùa vải từ lâu rồi, nhưng trái cây ở đây vẫn trĩu quả thế kia, thật đúng là không bình thường.
Bạch Quân Quân đưa mọi người tới đó hái vải ăn, ban đầu mọi người còn chẳng dám động tay vào.
Bọn họ hiểu rõ đây là nơi ở của thần linh, đoàn người chỉ vào trong tham quan, chưa được thần linh đồng ý thì sao có thể tùy tiện lấy đồ mà ăn cơ chứ?
Có điều trông thấy Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ăn một cách tự nhiên như vậy, ý chí của mọi người cũng bắt đầu lung lay.