Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 962 - Chương 962. Đều Là Của Chúng Ta!

Chương 962. Đều là của chúng ta! Chương 962. Đều là của chúng ta!

Cuối cùng, cũng không biết ai là người mở đầu trước, đoàn người đều tự nhiên đưa tay ra hãi vải mà ăn.

Đan Hạc tiên sinh vừa ăn vừa nói: “Không ngờ người ở nơi này cùng thích ăn vải, không phải người trên trời đều thích ăn đào tiên sao? Trong thần thoại đều kể như vậy cơ mà.”

“Người viết thần thoại cũng đã được lên trời đâu, sao bọn họ biết được trên trời có những gì.” Sơn Hải tiên sinh thản nhiên đáp.

“Nói cũng đúng.”

Bạch Quân Quân đứng ở một bên, có hơi xấu hổ mà sờ mũi, chủ yếu là nàng không có hạt đào để trồng, nếu có, nàng cũng không ngại trồng ra một vườn đào to.

“Nếu mọi người muốn ăn, về sau chúng ta sẽ đi kiếm thêm nhiều loại hạt giống cây ăn quả nữa.” Bạch Quân Quân trả lời.

Mọi người cũng không coi đây là sự thật, chỉ tưởng rằng Quân Quân đang nói giỡn, cả đám cười nói ra mình thích ăn quả gì, và thích trồng cây gì.

Đang người nói, đoàn người bỗng nghe thấy tiếng gà gáy, chó sủa.

Mọi người sửng sốt quay đầu lại nhìn.

Đối diện vườn trái cây là một nơi có kiến trúc tứ hợp viện, nhưng hình như phía sau bức tường gỗ kia không phải con ngươi, mà là các loại động vật, có gà, vịt, ngỗng, ngựa, chó, trâu, thậm chí còn có heo và dê.

Bầy gia súc này chính là cây hái tiền, ngoại trừ những gia đình giàu có, người thường không thể nào mó vào.

Đoàn người đều sửng sốt, không ngờ trời cao không chỉ ban cho bọn họ khu chợ rộng rãi, xưởng gia công tân tiến, vườn trái cây ngọt nào, mà thậm chí còn cho bọn họ một bầy gia súc gia cầm. Nhìn đám động vật trắng trẻo mập mạp, ngay cả tộc Thôn Hỏa cũng phải nuốt nước miếng ừng ực.

Có nhiều con mồi quá! À không phải, nhiều đồ ăn quá! Cũng không phải, thật nhiều… Thật nhiều… Hừ, ăn.

Mọi người bỗng phát hiện ra tất cả những gì mình có thể nghĩ ra chỉ có một chữ “ăn”.

“Những thứ này... những thứ này đều là cho chúng ta sao?”

Mọi người cũng khó mà tin được, bọn họ có tài đức gì mà lại nhận được nhiều ưu ái như thế!

Bạch Quân Quân mỉm cười, tiếp tục đẩy mọi người vào bên trong.

Lúc này mới tham quan được vài chỗ mà thôi, phía sau còn có nhiều thứ đặc sắc hơn.

Đã gặp qua nhiều thứ tốt như vậy, mọi người ngỡ rằng sẽ chẳng còn thứ gì có thể khiến mình kinh ngạc được nữa, nhưng trông thấy ruộng đồng vàng óng kia, mọi người lại ngây ra.

Những cây lúa chín đã trĩu hạt kia… Là cho bọn họ sao?

Mọi người đi tới bên cạnh bờ ruộng, trông thấy từng mẫu ruộng concon đều được quy hoạch vuông vức, chỉnh tề.

Nơi này như thể đã đường dùng thước đo sẵn, chẳng những mẫu ruộng bên trong gọn gàng, mà ngay cả bờ ruộng cũng thẳng thớm, rộng rãi vô biên.

Nói tóm lại, nhìn thấy tình cảnh như thế này, chẳng có ai tiếc lời khen đẹp đẽ, tuyệt vời cả!

Nếu như khi nãy mọi người vẫn còn ôm mối nghi ngờ về việc được thần linh ban phước, thì bây giờ đã chẳng còn chút nghi ngờ nào nữa.

Tất cả những thứ trước mắt này, ngoại trừ thần linh trên trời, không có bất cứ kẻ nào có thể làm ra được.

“Mọi người đều thấy rồi đó, đây là phần thưởng mà thần linh ban cho chúng ta, chỉ cần làm ăn buôn bán cho thật tốt, chúng ta nhất định sẽ không chết đói đâu.”

Mọi người vẫn còn ngơ ngác, bọn họ đâu thể nào đói chết được?

Nhìn cả vạn mẫu ruộng tốt không trông thấy bờ bên kia, có vượt qua ba mùa đông ở chỗ này cũng chẳng hề gì.

“Như mọi người thấy, hiện giờ nơi này đã được phục dựng lại từ hoang phế, cần phải góp sức người sức của để mà xây dựng. Hạt thóc chín cần phải thu hoạch, trước khi mùa đông ập đến, còn có thể trồng thêm một vài loại cây khác kịp thời. Còn vườn ăn quả cũng cần người có kiến thức tới chăm sóc, xưởng gia công bên cạnh kia cũng cần nhân công. Trong tương lại, kế hoạch đào tạo của chúng ta sẽ tùy theo sở trường của mọi người mà phát triển, để có thể giúp mọi người trở thành những người thợ lành nghề.”

Trong mắt mọi người đều bừng bừng khí thế.

Bạch Quân Quân tiếp lời:

“Ở chỗ này của chúng ta còn có thêm một ưu điểm nữa... đó là không cần phải nộp sưu cao thuế nặng. Trước mắt, tất cả lương thực, động vật tất cả đều là của chúng ta, muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!”

Bình Luận (0)
Comment