Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 963 - Chương 963. An Cư Lạc Nghiệp

Chương 963. An cư lạc nghiệp Chương 963. An cư lạc nghiệp

“Ta cũng rất hy vọng mọi người đừng vì được sống những tháng ngày bình yên tốt đẹp mà sinh ra biếng nhác, xấu xa. Hy vọng mọi người có thể cố gắng làm ăn, sống cuộc sống nhàn nhã ổn định, cùng nhau cố gắng để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Tới khi cuộc sống của chúng ta có thể nâng cao thêm một bậc, bên ngoài cũng được thái bình, chúng ta còn có thể đi ra ngoài làm ăn buôn bán, dạo bộ, du lịch, học tập gì đó cũng không phải ý tồi. Đương nhiên, mấy lời ấy đều là chuyện xa vời, hiện giờ chúng ta chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là vén tay áo lên mà làm!”

Hai người nói, mọi người ở Thần Tiên Cư nghe hiểu, nhưng người tộc Thôn Hỏa lại cái biết cái không.

Có điều chuyện này không quan trọng.

Dù sao bây giờ bọn họ chẳng khác gì Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, một mực nghe theo Bạch Quân Quân và Lý Văn Li.

Hơn nữa được ông trời ban ân huệ, mọi người đều cảm thấy xúc động vô cùng.

Trong lòng mọi người đều dạt dào hy vọng về cuộc sống mới đủ đầy hạnh phúc mai đây.

Vì thế, từ sau ngày được trời xanh ban phước, chương trình đào tạo trong trường học đã có nhiều thay đổi.

Chương trình học làm nông được chuyển tới khi đầu ruộng, mọi người bắt đầu học gặt hạt thóc.

Hơn một ngàn người được phân công hợp lý, người cao lớn xuống đồng gặt thóc, vác thóc, trẻ con tới kho lúa phơi hạt thóc, người già phụ trách cho gia súc, gia cầm ăn ngủ.

Xét thấy mọi người còn đang trong giai đoạn học tập, xưởng gia công tạm thời không dùng tới, tạm thời chưa cần sắp xếp nhân công.

Khu chợ phía trước kia cũng rất được hoan nghênh, Sơn Hải tiên sinh mở một gian tạp hóa, chuyên dùng để bán đồ dùng, dụng cụ.

Đương nhiên, “bán đồ dùng, dụng cụ” chỉ là về mặt hình thức thôi, mọi người lấy đâu ra tiền chứ? Chỉ cần nịnh hót một lát là có thể mang đồ đi ngay thôi.

Đan Hạc tiên sinh cũng học theo, mở một y quán nho nhỏ trên khi chợ.

Nhưng so với cửa hàng dụng cụ được mọi người hoan nghênh, y quán lại vắng vẻ hơn nhiều.

Suy cho cùng, trước đó không lâu, mọi người đã uống nước thảo mộc của Bạch Quân Quân, sức khỏe của mọi người đều rất tốt, làm gì có cơ hội đi khám bệnh.

Có điều chuyện này cũng không khiến Đan Hạc tiên sinh nhụt chí, dù sao cũng không cần tiền thuê, coi như giết thời gian cũng được.

Bạch Quân Quân nhìn thấy hai người bọn họ làm vậy, cũng này ra một ý tưởng, mở hẳn một trạm thu mua.

Trạm thu mua này cũng vô cùng thú vị, chuyên cổ vũ mọi người vào rừng cây tìm kiếm bảo vật, chỉ cần là thứ có thể ăn, bất kể là rau dại hay quả dại, chỉ cần có thể đem về được đều sẽ cho một viên mật ong làm quà khen thưởng.

Vì vậy, sáng sớm hôm nào đám trẻ nhỏ cũng háo hức vào rừng cây tìm kiếm, mọi người sống vui vẻ vô cùng.

Cũng bởi vậy, Bạch Quân Quân đã thu hoạch được không ít loại rau dưa, trái cây.

Nếu đồ có thể ăn, đại tiểu thư và hồ ly chia nhau mà ăn, sau khi ăn xong lại đi gieo hạt, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, vườn trái cây vốn chỉ có một loại quả đã dần trở nên phong phú.

Nào là dâu tây dại, nho dại, quả sơn trà,... nói tóm lại, gần như thứ gì có thể ăn được cũng đều được gieo hạt ở đây.

Đan Hạc tiên sinh thấy vậy cũng được truyền cảm hứng, bèn treo một thông cáo trước cửa y quán, phía trên viết không ít tên thảo dược và tranh vẽ, cổ vũ đám trẻ nhỏ hỗ trợ tìm kiếm, tìm về được cũng có phần thưởng.

Đám trẻ nhỏ cũng đang vào độ tuổi thích tìm kiếm bảo vật, cho dù phần thưởng của Đan Hạc tiên sinh chỉ là một con châu chấu đan bằng cỏ hay là chuồn chuồn, thì mọi người cũng hào hứng vô cùng.

Lòng nhiệt tình khi tìm kiếm thảo dược cũng chẳng kém cạnh gì so với tìm kiếm quả dại.

Người lớn nhìn đám trẻ nhỏ tay phải cầm đồ ăn, tay trái có đồ chơi đều không nhịn được mà tươi cười.

Những tháng ngày thế này, bọn họ có nằm mơ cũng chẳng dám ngờ tới!

Về phần Lý Văn Li và đội bảy người, thời gian rảnh rỗi của bọn họ đều ngày một dài ra.

Vì để tăng cường khả năng chiến đấu của đội bảy người, Lý Văn Li thường xuyên đưa mọi người vào núi đi săn.

Nào là lợn rừng, gấu dữ, chó hoang, sói ác... chỉ cần nghe thấy tiếng động của đội bảy người, thú hoang trong rừng đều hốt hoảng chạy trốn.

Thậm chí, vì không chịu nổi sự uy hiếp của đội bảy người, có vài con còn rút lui tới bờ sông đối diện.

Bình Luận (0)
Comment