Nhà đám thổ phỉ đáng thương chỉ có bốn bức tường thì cũng thôi đi, bây giờ còn gặp phải đủ loại rắn độc, thú dữ quấy rầy, quả đúng là khổ không để đâu cho hết.
“Đúng là đám quỷ mà! Sao lại xui xẻo như vậy chứ!”
“Hình như nguyên nhân bắt đầu từ hôm trên trời có dị tượng!”
Nói về việc dạo gần đây bọn họ tìm kiếm mật đạo nhưng chẳng thấy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, có một cách nói cực đoan lưu truyền khắp mười tám trại Hắc Phong.
Mọi người đều truyền tai nhau, rằng cồn cát này không phải có thần tích trời ban, mà là bị ông trời quở phạt, chủ yếu là vì muốn trấn áp sự tồn tại của bọn họ.
Đồ đạc của bọn họ không cánh mà bay, cũng không phải vì ai lấy mất, mà là bị ông trời tịch thu.
Bây giờ rắn độc, mãnh thú không ngừng lao tới quấy rầy, cũng là do ông trời muốn ép bọn họ phải rời khỏi nơi này.
Lời này được truyền tới tai tên cầm đầu của đám thổ phỉ.
Hắn vô cùng tức giận, đập mạnh tay vào bàn: “Bậy bạ! Chỉ giỏi bậy bạ!”
“Rốt cuộc là kẻ nào dám mở miệng nói bừa, nếu để ta biết được, ta sẽ đánh nát miệng!”
Sau đó mọi người đều yên lặng không dám nói gì.
Đúng lúc này, trong trại thổ phỉ yên ắng lại có tiếng chim kêu, chẳng bao lâu sau, có một tên ôm bồ câu đưa thư lao vào đại điện.
“Đại đương gia, huyện Cố có tin truyền tới.”
“Đưa ta xem!”
Tên cầm đầu bắt bồ câu về tay.
Chỉ thấy trên thư viết: Tới huyện Cố trong vòng ba ngày.
Nhìn thấy nội dung này, tên cầm đầu sơn trại siết tay thành nắm đấm.
Mọi người cũng vừa tò mò mà nín thở, trông thấy đại đương gia đã sầu muộn nhiều ngày nay, đáy mắt lại lại xuất hiện ý chí chiến đấu bừng bừng: “Nơi này không giữ ông ấy, thì sẽ có chỗ giữ. Cái nơi gà không đẻ trứng, chim chẳng sống được này ấy mà, ông không cần! Hiện giờ có chuyện quan trọng hơn cần chúng ta phải khởi hành sớm, nghe theo lệnh của ta, toàn quân dỡ trại, xuất phát tới huyện Cố!”
“???”
“!!!”
Nơi vô chủ này tổng cộng có hai lối vào.
Thật ra ban đầu chỉ có một lối vào từ Tam Xá Khẩu mà thôi, sau này thổ phỉ từ vùng phía tây chạy về đây, mở ra lối vào thứ hai từ hướng tây bắc của nơi vô chủ.
Nhiều năm trôi qua, bọn họ có thể thu thập đầy đủ lương thực và phận tư, chính là nhờ có lỗi vào này.
Lúc trước hắn đồng ý với Vũ Văn Tụng lui vào nơi vô chủ, nhưng Vũ Văn Tuyển cũng phải ngầm đồng ý cho người của hắn ra vào nơi vô chủ tới các quận lân cận cướp bóc vật tư.
Hai bên đã bắt tay với nhau nhiều năm, trước nay vẫn luôn bình an vô sự.
Chỉ là không ngờ có một ngày kia, Vũ Văn Tụng lại gửi cho hắn lời này.
Nghĩ tới tình cảnh rối ren ở nơi vô chủ, tên cầm đầu sơn trại cũng quả quyết đồng ý.
Nói không chừng lý do bầu trời xuất hiện dị tượng, cho dù là lương thực biến mất hay thú hoang hoành hành, đều là để cho bọn họ không lưu luyến mà rời đi, chấp hành nhiệm vụ của Vũ Văn Tụng.
Thậm chí... sau này huynh đệ của hắn còn có được tiền đồ rộng mở!
Tên cầm đầu đám thổ phỉ càng nghĩ càng vui, lòng như mở cờ trong bụng.
Còn về giấc mộc xưng bá một phương ngắn ngủi kia, mọi người cũng hiểu ý nhau mà không nhắc lại nữa.
Cứ như vậy, hàng xóm lâu năm của tộc Thôn Hỏa đã bỏ của chạy lấy người chỉ trong một đêm.
Bạch Quân Quân hoàn toàn không biết, nàng còn lo chèn ép quá đám thổ phỉ sẽ phản công, thức đêm gia cố Mê Tung trận, vậy mà chẳng có lấy chút động tĩnh nào từ đám thổ phỉ.
Hai người bọn họ không yên tâm, lại mờ tới đại bản doanh của người ta thăm dò một phen, cuối cùng thấy trại thổ phỉ đã trống không.
Hai người không khỏi ngạc nhiên, thổ phỉ này cũng dễ bảo quá rồi đó.
Bị trộm đồ như vậy mà cũng có thể nhẫn nhịn rời đi, khiến cho bọn họ cũng thấy ngại ngùng.
…
Lúc này, đám thổ phỉ mà hai người khen ngợi đã đặt chân tới Cố Thành, sau khi tới đây, bọn họ mới biết thế thời đã thay đổi.
Ba ngày trước, Vũ Văn Tụng lấy cớ “Hàm Anh Vương hiếu chiến, cần dùng chiến tranh để ngăn chiến tranh” mà rời khỏi huyện Cố.
Mười lăm vạn đại quân thế như chẻ tre, một đường tiến thẳng, không ai có thể cản trở.