Dân chúng thầm đoán, có lẽ thiên hạ này cuối cùng sẽ về tay Vũ Văn Tụng.
Lúc này đám thổ phỉ xuất binh, chính là để tìm kiếm tung tích của Vũ Văn Loan Phi.
Chỉ cần tìm được Vũ Văn Loan Phi, dâng hắn lên cho Vũ Văn tụng, vậy cũng coi như là lập được công lớn.
Khi đám thổ phỉ đang chạy đua với thời gian, vội vàng tìm người, ở một nơi nào đó cũng có một đám người đang chạy đua với thời gian.
Bên ngoài mưa máu gió tanh, bọn họ cũng không biết, mọi người đều đang đắm mình trong cuộc sống đồng áng nhàn nhã.
Đối với bọn họ mà nói, ban đầu ai nấy đều vui mình khi được trời cao ban phước, nhưng khi ân huệ trời ban mãi không nhận hết được, ai nấy đều mệt lả người.
Đồng lúa trĩu hạt vàng ươm thu hoạch hết đợt này đến đợt khác, nhưng vẫn là còn vô số hạt thóc đang chờ được thu hoạch.
Nếu còn không mau thu hoạch hết, hạt thóc sẽ mềm nát, héo úa trên đồng, cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao trường học chỉ có ba ngày nghỉ học, để cho tất cả mọi người tham gia lao động.
Có điều giữa nơi đồng ruộng bao la này, công sức của hơn một ngàn người lại vô cùng nhỏ bé.
Ngay cả hai chưởng quầy đang làm ăn phát đạt cũng chỉ có thể chịu khó khom lưng gặt thóc.
Lâm nương tử khổ không để đâu cho hết, nhanh trí nghĩ cách phát minh ra thứ gì đó có thể giúp mọi người thu hoạch nhanh hơn.
Có điều nàng ta cũng không nguyên lý vận hành của mấy thứ máy móc này, nói với sư phụ, sư phụ chỉ nói nàng ta đừng có nói lời hồ đồ nữa, tới khi máy móc được nghiên cứu và chế tạo ra thì mọi người đã thu hoạch thóc xong rồi.
Vì thế, Lâm nương tử chỉ có thể căng da đầu lên mà làm.
Bên này mọi người đang bận rộn thu hoạch thóc, nhóm A Đao ở bên kia cũng ra sức xát vỏ.
Chính là công việc xay thóc của người thời nay.
Xát vỏ xong, mọi người mới để đám nhỏ đưa thóc đi phơi.
Khi hạt thóc được phơi ráo nước, mọi người lại đưa thóc đi giã gạo.
Công đoạn giã gạo này sẽ trải qua hai ba lượt, lần thứ nhất là để loại bỏ lớp vỏ cứng, lần thứ hai là để bỏ lớp gạo đen bên ngoài, để cho nó biến thành hạt gạo trắng tinh. Bước cuối cùng chính là sàng trấu.
Trải qua công đoạn cuối cùng này, gạo đã đạt yêu cầu để nhập vào kho lúa.
Mọi người từ thu hoạch, xát vỏ, phơi thóc, giã gạo, sàng trấu, hình thành nên một dây chuyền sản xuất gạo hoàn chỉnh.
Những thân cây lúa còn lại được phơi khô làm củi, rơm rạ để lại cho gia cầm gia súc ăn, phân của động vật được dùng để bón lại cho cây.
Đương nhiên, ngoại trừ việc trồng lúa gạo, Bạch Quân Quân còn chia rau dại, quả dại đến từng hộ nhà.
Để cho mỗi người xây một vườn rau trong nhà, tốt xấu gì cùng được ăn cả chay lẫn mặn, không thể cứ ăn thịt mãi được
Vốn dĩ tộc Thôn Hỏa là tộc người thạo săn thú, đối với bọn họ mà nói, “nhà” chính là nơi để tập hợp lại mà ngủ, nhưng bây giờ đã không còn như vậy nữa.
Trước sự ảnh hưởng của Thần Tiên Cư, mọi người bắt đầu cải tạo căn lều tranh không kiên cố của mình.
Vốn dĩ trước khi sống cuộc sống năm giờ thức giấc, tám giờ đi học kia, mọi người đều tập trung săn bắt, mà bây giờ thì không như vậy nữa.
Mỗi sáng khi thức giấc, chuyện đầu tiên mọi người làm là lên núi đốn củi, ra sức xây dựng, xây một căn nhà khang trang, sau đó lại bẻ trúc vót tre, làm ra căn nhà vệ sinh giống hệt với nhà vệ sinh ở trường học.
Vài người tinh tế hơn một chút, ví dụ như nhà của vợ chồng Đại Mao còn trang trí thêm hoa dại ở bên ngoài.
Nói tóm lại, cuộc sống của bọn họ ngày một tốt lên.
Đúng rồi, còn có một sự thay đổi lớn khác, sau thời gian dài lao động cần cù, nữ nhân tộc Thôn Hỏa ngày ngày đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng cũng dệt được kha khá vải.
Dưới sự trợ giúp của Vu Noãn, mọi người bắt đầu học may vá.
Nói đến chuyện áo quần, Bạch Quân Quân cảm thấy quần áo thun là dạng đồ tiện lợi nhất, nhưng xét đến tính thẩm mỹ của người xưa, cuối cùng vẫn nghe theo mắt thẩm mỹ của mọi người.
Có điều nơi này bọn họ cũng chỉ có vải thường, có muốn mặc đẹp cũng chẳng đẹp được bao nhiêu.
Vì thế, cuối cùng mọi người chỉ làm loại y phục quê mùa bình thường nhất.
Nhưng đối với dã nhân đã sống cuộc đời áo rách quần manh từng ấy năm, hạng đồ bình thường nhất thế này cũng đã rườm rà lắm rồi, không chỉ rườm rà, mà còn rất phiền phức.
Vì thế, mọi người ai nấy đều rầu rĩ vô cùng.