Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 967 - Chương 967. Đội Tác Phong Ra Đời

Chương 967. Đội tác phong ra đời Chương 967. Đội tác phong ra đời

Vì lý do này, có rất nhiều lần khi làm việc, nam nhân của tộc Thôn Hỏa cảm thấy mệt mỏi nóng bức, bèn cởi y phục ra, cánh tay hoạt động cũng trở nên dễ dàng hơn.

Cơ thể cuồn cuộn săn chắc với làn da màu vàng đồng, dưới ánh mặt trời tiết thu phân, dáng vẻ của bọn họ vô cùng nam tính.

Mỗi lần trông thấy, Bạch Quân Quân đều không kìm được mà huýt sáo tán thưởng.

Hồ ly: “...”

Sau này, nơi vô chủ xuất hiện một đội tác phong, thành viên là đội bảy người, với mục đích duy trì kỷ luật của tập thể.

Nếu như ai bị bắt gặp ăn mặc không đúng quy định, phạt buổi tối sẽ không được ăn thịt.

Người dân tộc Thôn Hỏa bị bắt gặp vài lần, đói bụng vài bữa, sau đó cũng chỉ còn cách thỏa hiệp.

Cho dù quần áo có ướt đẫm mồ hôi, bọn họ cũng không dám cởi ra nữa.

Bạch Quân Quân tiếc nuối không thôi.

Phong cảnh đẹp đẽ như vậy sắp biến mất khỏi nơi vô chủ, thật là khiến cho người tiếc nuối.

Lâm nương tử: “Tán thành.”

Hồ ly: “...”

Cái đám nữ nhân này...

...

Ngày hôm nay, đến phiên Bạch Quân Quân giã gạo.

Nhìn thóc chất đầy trong xưởng, Bạch Quân Quân lẳng lặng đi bắt cây bắt ruồi về.

Gần đây cái cây này dạo chơi khắp rừng, vui quên cả đất trời, đã lâu lắm rồi nàng chưa gặp lại nó.

Suy cho cùng, cây bắt ruồi cũng là loài thuộc về rừng cây, cho nên gặp được nơi này, nó vui như quay về quê nhà của mình vậy.

Tới khi gặp lại, cái cây đã béo lên ba vòng, cũng cao lên không ít, có vẻ như đã ăn rất nhiều muỗi ở bên ngoài.

Gần đây nàng cũng đã treo thưởng ở trạm thu mua, đám nhóc vào rừng cây lùng sục khắp nơi, thứ có thể ăn hay không để ăn đều đem về hết. Nhưng dù có như thế, cây bắt ruồi vẫn nhởn nhơ ở bên ngoài, có thể thấy cái cây chết tiệt này đã thành tinh, là nhà vô địch trong trò chơi trốn tìm.

“Đứa nhóc nhà người đúng là chơi đến điên rồi, mau mau đi làm việc mà giảm béo đi.”

“?”

Cây bắt ruồi ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì.

Bạch Quân Quân chỉ vào chiếc chày giã gạo dài kia: “Giã đi, cứ giã không ngơi tay là được.”

Vừa nói, nàng vừa đích thân làm mẫu.

Bạch Quân Quân ấn cán chày đã cố định ở bên ngoài xuống, đầu chày bên kia sẽ tự động được nâng lên theo quy luật đòn bẩy. Trong cối giã gạo có vô vàn hạt thóc vàng ươm, nảy tứ tung theo nhịp gõ của chày giã gạo.

Cây bắt ruồi, cuối cùng bắt tay vào việc với thái độ vui tươi hớn hở.

Có người làm hộ, Bạch Quân Quân liền thoải mái kéo băng ghế dài ra mà ngồi xuống, ngắm phong cảnh đất trời tươi đẹp.

Thời gian sau giờ ngọ nhàn nhã, có tiếng giã gạo thanh âm, tiếng đùa giỡn của trẻ nhỏ với thóc, tiếng người lớn bận rộn nói chuyện với nhau, tiếng gà gáy, chim kêu trong chuồng gia cầm, chồng chất lên nhau tạo thành một giai điệu động lòng người.

Bạch Quân Quân cảm thấy cứ như một giấc mơ vậy.

Khi Bạch Quân Quân mơ màng sắp ngủ tới nơi, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân. Khi cửa sổ bị đẩy ra, Bạch Quân Quân nhìn thấy Lý Văn Li và A Đao từ bên ngoài nhìn vào.

Khắp người bọn họ đều là mồ hôi, trên chân cũng toàn là bùn lầy, hẳn là mới xong việc ngoài ruộng về tới nơi.

Lý Văn Li thấy bốn bề vắng lặng chẳng có ai, dứt khoát cởi áo trên ra, cánh tay thon dài lưu, đường cong săn chắc của cơ thể, cộng thêm chiều cao ưu việc, khiến cho dáng người hắn càng thêm bắt mắt.

Hắn tiện tay vắt chiếc áo một cái, cơ bắp trên tay hơi căng lại, mồ hôi trên áo cũng không ngừng nhỏ xuống đất.

A Đao cảm thấy khá căng thẳng mà đưa mắt nhìn xung quanh, nhẹ giọng nhắc: “Công tử, cẩn thận kẻo bị người khác trông thấy.”

Cũng không phải vì sợ công tử gặp rắc rối, mà bọn họ là thành viên của đội tác phong, ngộ nhỡ để mọi người biết mình cũng phá hỏng quy tắc đã đề ra, vậy thì sẽ không hay.

Lý Văn Li mỉm cười: “Yên tâm, ta nhìn rồi.”

Ý của hắn là ở đây không có ai cả.

Nói xong, hắn còn đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt, chẳng thèm bận tâm tới hình tượng của mình.

A Đao thiếu niên thoải mái tự tại trước mắt mình, không nhịn được mà cũng cười theo.

“Nếu chủ công có thể trông thấy sự thay đổi của công tử như thế này, nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Dù sao thì toàn bộ hy vọng của Lý gia đều được đặt trên vai Lý Văn Li.

Bình Luận (0)
Comment