Lý Văn Li là con trai độc đinh của dòng họ tám chín đời, đáng tiếc trời sinh ốm yếu bệnh tật, gia chủ vì con trai mà gạt bỏ sự cao ngạo, cam nguyện cúi đầu đi làm môn khách dưới trướng kẻ khác, chỉ mong có thể dùng loại thuốc tốt nhất để chữa bệnh cho con trai, nếu không hắn sẽ không thể sống quá mười sáu tuổi.
Giờ đây, sự hy sinh của lão gia đã được báo đáp.
Ít nhất thì bây giờ, công tử khỏe mạnh giỏi giang, sống cuộc sống mà lão gia mong muốn.
Lý Văn Li không có bao nhiêu tình cảm với cha của nguyên chủ, chỉ có thể cười qua loa lấy lệ, sau đó lảng sang chủ đề khác.
Khi hai người đang nói chuyện, Lý Văn Li chỉ cảm thấy không trung bỗng dưng xuất hiện một bóng trắng.
Hắn nhướng mày, vội vàng mặc lại quần áo sau đó phi thân lên không trung.
Khi đáp đất, trên tay Lý Văn Li xuất hiện thêm một con chim bồ câu.
Lúc này A Đao quên cả kinh ngạc về tốc độ của Lý Văn Li, chỉ kinh hãi nhìn con bồ câu kia.
“Cái này…”
Phải kể lại, đại khái khoảng nửa tháng trước, mọi người đã thả đi mấy chục con chim bồ câu đưa thư, nhưng sau khi thả đi, đám bồ câu ấy như bặt vô âm tín, bọn họ cũng không biết tình hình bên ngoài ra sao.
Bây giờ ai nấy đều quên bẵng chuyện này rồi, trên không trung lại có bồ câu bay tới đây đột ngột.
Đây là ngẫu nhiên, hay là trùng hợp?
“Mở ra nhìn xem là biết.”
Lý Văn Li và A Đao còn đang bán tín bán nghi, Bạch Quân Quân đã đưa ra câu trả lời.
Âm thanh vang lên bất thình lình dọa cho Lý Văn Li nhảy dựng lên, vừa quay đầu lại đã thấy đại tiểu thư thò đầu ra từ cửa sổ xưởng giã gạo, đôi mắt còn như có như không mà nhìn về phía cơ ngực, cơ bụng của hắn.
Bây giờ Lý Văn Li mới nhận ra mình mới chỉ khoác áo ngoài, vạt áo vẫn còn mở toang hoác như khi nãy.
Không ngờ từ nãy tới giờ đại tiểu thư vẫn ở mãi trong phòng.
Lý Văn Li bất đắc dĩ mỉm cười.
A Đao thấy tình cảnh như vậy, đột nhiên nhớ tới núi Vu Tổ, khi vạt áo của hắn bị tung ra, đại tiểu thư cũng nhìn hắn bằng dáng vẻ lưu manh như thế này.
Hắn chạy vội vàng vén lại áo ngoài cho công tử.
Ừm, tật xấu này của tiểu thư, về sau nhất định phải nhắc công tử trị tận gốc mới được.
Nếu không, đám nam nhân bọn họ sẽ gặp nguy hiểm mất.
Bạch Quân Quân: “...”
Lý Văn Li và A Đao tự nhiên bước vào bên trong xưởng giã gạo, A Đao liếc mắt nhìn cây bắt ruồi đang làm cu li, cạn lời chẳng nói được lời nào. Ngược lại là Lý Văn Li đã nhìn quen, còn tiến tới chào hỏi cây bắt ruồi.
Cây bắt ruồi cũng vui vẻ chào lại hắn.
Sau đó mọi người mới bắt đầu kiếm ra bồ câu đưa thư này, chỉ thấy trên đùi nó có buộc giấy viết thư, có thể bay tới nơi vô chủ, đây hẳn là bồ câu khi trước mà bọn họ thả đi rồi.
Bọn họ không do dự mở thư ra, phía trên chỉ có vài chữ ngắn ngủi: Loan Phi bại trận, mất tích ở Bích Lạc, cầu cứu khẩn cấp.”
Hai người không ngờ nội dung trong thư lại gây sốc như vậy, vẻ mặt nhàn nhã bình thản dần trở nên nghiêm trọng.
“Xem ra thời thế bên ngoài đã thay đổi rồi.”
Có thể phát ra tín hiệu cầu cứu như vậy, chứng tỏ Vũ Văn Loan Phi đã nguy hiểm lắm rồi.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đánh mắt nhìn nhau.
Bọn họ cũng đã đoán trước được Vũ Văn Loan Phi có thể sẽ rơi vào bẫy, nên mới nghĩ ra kế dùng bồ câu đưa thư để cảnh báo, không ngờ cuối cùng vẫn không cứu kịp.
Hiện giờ thời gian đã qua tiết thu phân đúng mười chín ngày. Trong mười chín ngày này, cho Vũ Văn Loan Phi toàn mạnh thì cũng khó mà giữ được chân tay lành lặn. Chuyện ra nông nỗi này, chứng tỏ thế cục bây giờ là kế chồng kế, Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử, tất nhiên thêm cả Ngũ vương gia đều đã cấu kết với nhau, nói không chừng đã sớm kết thành đồng minh, chỉ chờ Vũ Văn Loan Phi cắn câu, đạp lưới.
Tuy rằng bọn họ và Vũ Văn Loan Phi chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng hai bên đối đãi với nhau cũng không tồ. Vả lại, ở thời cổ đại, có nghệ thuật gia với thiên phú tuyệt vời như vậy đúng là hiếm hoi, cứ để hbỏ mạng như vậy thì không khỏi đáng tiếc.
Hai người không nghĩ ngợi gì nhiều, quyết định ra ngoài cứu người.
Còn nữa, dù sao cũng phải ra ngoài tìm người, tiện tay đưa cả lão Khâu Thúc bọn họ về đây cũng chẳng tồi.
Dù sao đưa một người về cũng là đưa, đưa hai người về cũng là đưa.
Mọi người ở Thần Tiên Cư biết Bạch Quân Quân và Lý Văn Li lại muốn ra ngoài, nỗi lo lắng trong lòng bấy lâu lại lớn dần lên.