Ở chỗ này một tháng, ngày nào ngày nấy bọn họ cũng đều an nhàn, dễ chịu, thiếu chút nữa bọn họ đã quên mất bên ngoài khói lửa mịt mù, mưa máu gió tanh.
Có điều biết được hai người chỉ ra ngoài cứu người, mọi người cũng không ngăn cản.
Mọi người âm thầm nghĩ, bọn họ không thể giúp gì, chỉ có thể lo cho nơi này thật là tốt, tranh thủ trước khi Bạch Quân Quân và Lý Văn Li trở về, phải thu hoạch hết chỗ lúa kia, sau đó gieo hạt giống mới.
Thấy mọi người úng hộ như vậy, Bạch Quân Quân lại bị làm cho cảm động, chỉ nói nhất định sẽ mang quà thật lớn về cho mọi người.
Cứ như vậy, trong sự đưa tiễn lưu luyến không nỡ rời của mọi người, hai người rời di.
Về Tam Xá Khẩu, từ khi A Đao dẫn người trở về Thần Tiên Cư, bọn họ cũng không tới đây quấy rầy để khẳng định sự tồn tại của bản thân nữa.
Đây là lần đầu tiên hai người đi tới Tam Xá Khẩu bằng đường tắt mọi người vạch ra, khi trước bọn họ đã áng chừng được giờ giới nghiêm của nơi này, hiện giờ tới nơi, quả nhiên đúng như dự liệu.
Bên ngoài nơi vô chủ đã có vô số trạm gác, như thể chỉ cần bọn họ bước ra ngoài một bước sẽ khó mà trở vào bên trong được.
Ai không biết còn tưởng rằng nơi vô chủ là một dãy nhà giam cỡ lớn ấy chứ.
Hồ ly thấy vệy bèn nhếch mép: “Những người này xem chúng ta thành đồ ăn bày trên bàn thật đấy à?”
Đây là cường hào ác bá trong lời đồn đó sao? Lấy tư cách gì mà canh phòng bên ngoài nhà người ta vậy chứ.
Bạch Quân Quân lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ nheo mắt nhìn hắn, bảo rằng: “Bao giờ trở về rồi nói tiếp.”
Suy cho cùng, chuyến này là đi ra ngoài tìm người, chưa tìm được người mà gây thù chuốc oán khắp nơi thì có khác gì tự bê đá ngáng đường mình đâu chứ.
Hồ ly gật đầu, đưa đại tiểu thư bay lên không trung mà đi ra ngoài.
Từ noi vô chủ tới thành Bích Lạc, nếu như cưỡi ngựa tốt mà đi thì mất chẵn tám ngày, nhưng Lý Văn Li thì chỉ cần một giờ là đủ.
Hắn ôm eo đại tiểu thư, chưa hưởng thụ được bao lâu thì đã tới nơi.
Có điều mặc dù là nửa đêm, nhưng thành Bích Lạc vân canh phòng nghiêm ngặt như ban ngày.
Trong thành gần như là ba bước có một trạm kiểm, năm bước có một nhóm tuần tra, mặc dù đã tới đêm khuya, nhưng binh lính vẫn đi qua đi lại không nghỉ.
Hai người lượn lờ trên không trung một lúc lâu, vất vả lắm mới kiếm được một khu dân cư không có thủ vệ mà đáp xuống.
Chỉ mới đặt chân xuống đất, bọn họ đã nghe thấy “xoảng” một tiếng, là tiếng chén vỡ.
Hai người đứng nép vào tường theo phản xạ, vũ khí sẵn trong tay, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào, vậy mà đợi nửa ngày vẫn chẳng thấy kẻ nào lao ra từ trong sân nhà.
Hai người sửng sốt thêm một chốc nữa, bởi vì tiếng chửi bới trong căn nhà này ngày một gay gắt.
“Cùng chết đi, chết đi là xong cả chứ gì!”
“Ả kỹ nữ thối tha này, khi trước ta không nên chuộc ngươi về, ngươi có tính ghen tuông, đã vậy còn tính xấu không đổi mà đi chung chạ với kẻ khác, nam nhân nào mà chịu được ngươi cơ chứ?”
“Ngươi thì sạch sẽ hơn ai nào, ngươi và quả phụ nhà cách vách đã gian díu với nhau, đừng tưởng ta không biết, dựa vào cái gì chỉ có ngươi mới được đi tìm nữ nhân khác? Hơn nữa, hà cớ gì ta phải làm vậy cơ chứ? Suy cho cùng, còn không phải ngươi không có bản lĩnh hay sao! Ngươi làm gì có tiền!”
Ngay sau đó lại là tiếng nồi niêu xoong chảo bị ném bay, hỗn loạn ồn ào vô cùng.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li không ngờ mình chỉ tìm bữa một nơi để đáp xuống, vậy mà lại nghe được vợ chồng nhà người ta cãi nhau đinh tai nhức óc.
Đương nhiên, cãi nhau thì cũng thôi đi, bọn họ cãi nhau được một lúc, trong viện lại phát ra tiếng thở dốc, tiếng “ư ư a a” này lúc có lúc không, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ái muội.
Không phải chứ?
Hồ ly đứng nghe một lúc lâu mới chột dạ lên tiếng: “Hình như… Hình như không phải cho lắm.”
“Vậy... đi xem chứ?”
Bạch Quân Quân cũng không nói chắc được, tiếng thở dốc này quả thật đã khiến cho người ta hiểu lầm.
Đương lúc hai người còn do dự, mùi máu tươi nồng nặc truyền ra từ khe cửa, hai người đánh mắt nhìn nhau, ăn ý trèo tường vào nhà.
Căn nhà này đổ nát, đơn sơ, đâu đâu cũng toát ra vẻ nghèo túng, có điều lúc này trong sân đã chẳng còn ai, còn tiếng thở dốc truyền ra từ trong nhà chính.
Hai người rón rén bước đến bên cửa sổ, từ khe cửa nhìn vào bên trong, cả hai đều kinh ngạc.