Thấy Phi Hoa từ chối, Mai Hoa lại hận Phùng tú tài ở bên trong đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Đều do tên cẩu nam nhân này, không có bản lĩnh kiếm tiền thì thôi đi, còn có gan đánh nữ nhân nữa chứ. Thôi vậy, thôi vậy, may mà hôm nay không nhiều việc lắm, ta đi một mình vậy, ngày mai ngươi không thể tiếp tục lỡ hẹn nữa đâu đấy, mấy chuyện như dạy dỗ người này vẫn nên do ngươi làm thì hơn.”
Nói xong, Mai Hoa lắc đầu rời đi.
Đợi nàng ta rời đi rồi, Bạch Quân Quân mới nhanh chóng đóng cửa viện lại, ngăn chặn tất cả ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mấy người hàng xóm ở ngoài cửa.
Chờ nàng trở lại trong phòng, Lý Văn Li đang đứng trước gương trang điểm sửa soạn cho bản thân, mũi của Bạch Quân Quân rất thính, vừa ngửi đã nghe thấy mùi thuốc quen thuộc.
Lúc trước khi nàng ở núi Vu Tổ, Đan Hạc tiên sinh từng đưa cho nàng mấy chai chai lọ lọ dùng để dịch dung mà ông ấy tạo ra.
Lần này xuất phát Đan Hạc tiên sinh còn tóm lấy Hồ Ly bắt hắn học một lần, không ngờ rằng thật đúng là phát huy tác dụng.
Lúc nàng trở lại, Hồ Ly đã gần như đại công cáo thành, hắn tô làn da đen đi, làm cho trán, ót và mắt đều bầm máu, dáng vẻ mặt mũi bầm dập thật sự cũng không thể nhận ra dáng vẻ ban đầu là gì.
Trong lúc nhất thời lại giống vài phần với tú tài máu thịt mơ hồ của tối hôm qua.
Bạch Quân Quân nhịn không được dựng thẳng ngón cái lên, khen không dứt miệng tay nghề của Lý Văn Li.
Lý Văn Li nhếch miệng cười, kéo Bạch Quân Quân đến bên bàn trang điểm, cũng bắt đầu tô tô vẽ vẽ lung tung lên mặt nàng.
Cũng may đêm qua trước khi chôn cất đôi phu thê kém may mắn kia, bọn họ đã nhìn rõ khuôn mặt của hai người này. Phi Hoa nương tử này vốn xinh đẹp, Bạch Quân Quân làm cho làn da mình bớt trắng đi một ít, sau đó chỉnh sửa khuôn mặt cho quyến rũ hơn, tiếp đó lại tạo thêm mấy vết bầm tím trên mặt nữa, miệng ngậm mấy cục bông gòn, thêm cả khăn quàng cổ, trong một chốc một lát thật sự cũng không có ai nghi ngờ hai người này đã bị người ta đánh tráo.
Đôi phu thê cứ như vậy mà nghênh ngang đi ra ngoài.
Trên đầu bọn họ có thương tích, lại đều trùm khăn trùm đầu nên dọc theo đường đi khiến hàng xóm liên tiếp ghé mắt nhìn.
Trong ánh mắt của hàng xóm chỉ có khinh miệt và đùa cợt, nhưng mà tất cả những lời nói phát ra từ miệng lại đều là những lời khách sáo.
“Ôi chao, mới sáng sớm ra mà phu thê trẻ đã muốn ra ngoài à?”
“Muốn đi đâu thế?”
“Nhìn xem trùm kín như vậy, tuy rằng đã vào thu rồi nhưng cũng không đến nỗi lạnh như thế chứ?”
“Mấy người trẻ tuổi như các ngươi, nếu như đã ở bên nhau thì sống cho tốt, đừng có giày vò qua lại nữa.”
“Tối hôm qua chúng ta ở tận trong ngõ cũng nghe được tiếng ném đồ đạc đấy, tội gì mà phải vậy chứ?”
Hai người ở chỗ sâu nhất trong ngõ nhỏ, lúc ra bên ngoài gần như mỗi một hộ hàng xóm đều nhịn không được mà hàn huyên cũng bọn họ vài câu.
Hai người không có lời nào để nói, chỉ có thể xấu hổ gật gật đầu, hàm hồ nói mình ra ngoài ăn sáng...
Còn chưa dứt lời, mấy người hàng xóm vừa nghe hai người muốn ra ngoài ăn sáng thì không khỏi nhướng mày: “Hai người các ngươi đấy, thật sự là không biết cách sống mà.”
“Ở nhà ăn tạm gì đó là được rồi, sao lại phải ra ngoài tiêu tiền chứ, xưa đâu bằng nay, sau này còn nhiều lúc phải dùng đến tiền đấy.”
“Đúng đấy, ngộ nhỡ đại chiến lan đến đây, cho dù là chạy nạn hay là trưng binh đều phải dùng tiền, các ngươi nên tiết kiệm chút đi.”
“Các ngươi đừng có buồn lo vô cớ, Bích Lạc chúng ta là đất lành, qua ba đợt hỗn loạn rồi mà vẫn chưa làm sao cả, sau này cũng sẽ như thế. Hơn nữa nếu tai vạ thật sự lan đến, ai cũng không thể cam đoan có thể sống lâu trăm tuổi, có tiền nên tiêu cứ tiêu mới là đúng đắn.” Trong những tiếng khuyên, chỉ có suy nghĩ của một ông cụ tương đối khác so với người thường.
“Tới địa ngục đi, ông già thối, suốt ngày cứ nói lời gì đâu không.”
Bà cụ vốn có lòng tốt khuyên hai người trẻ tuổi này đừng tiêu tiền lung tung, sống cho tốt, ai ngờ ông cụ nhà mình lại quấy rối, bà cụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bắt đầu chỉ trích ông cụ nhà mình.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li hàm hồ cười, gật đầu rời đi, phía sau vẫn truyền đến tiếng lầu bầu của đôi phu thê già.