“Hai người này chính là phế nhân nổi danh ở ngõ số bảy chúng ta, ông đối xử thật lòng thật dạ với bọn họ thì có ích lợi gì, bọn họ nghe lọt tai mới là lạ đấy.”
“Dù sao cha của Phùng tú tài cũng có chút tình cảm qua lại với chúng ta, bà lại đối xử với con của ông ấy như vậy sao?”
“Ông ấy đã chết bao nhiêu năm rồi, còn nhắc đến chuyện này để làm gì, hơn nữa là tự Phùng tú tài không hăng hái tranh giành, cũng chẳng hề yêu quý bản thân mình thì dựa vào đâu còn muốn người khác yêu quý hắn chứ.”
Trong lúc đôi phu thê già vẫn còn ở đó liên miên cằn nhằn thì hai phu thê trẻ tuổi đã đi càng lúc càng xa rồi dần dần biến mất khỏi ngõ.
Đi ra khỏi ngỏ nhõ dài dằng dặc này chính là một con đường lớn thẳng tắp, lúc này bên ngoài vẫn có quan binh tuần tra, hàng ngũ phủ khắp đường phố, hễ nhìn thấy người khả nghi là bọn họ sẽ chặn lại.
Khi đi ra khỏi ngõ nhỏ này, đôi phu thê đặc biệt lưu ý, lúc này mới phát hiện nơi bọn họ ở gọi là phường Hạ Tả còn phía đối diện là phường Hạ Hữu.
Bạch Quân Quân đột nhiên nhớ tới lời nói của Mai Hoa rằng hôm nay hẹn nàng đi phường Hạ Hữu, hóa ra chính là đi đến phía đối diện nhưng mà đi đến phía đối diện làm gì nhỉ?
So với phường Hạ Tả, kiến trúc ở phía đối diện rách nát nghèo túng hơn, quan binh phòng thủ cũng nhiều hơn.
Nhìn thấy như vậy, hai người cũng không tiện tiếp tục quan sát xung quanh nữa, tự nhiên mà đi ra bên ngoài, có điều cho dù bọn họ đã tỏ ra đủ tự nhiên rồi nhưng mà vẫn khiến cho quan binh chú ý.
Nhìn thấy hai người úp úp mở mở, binh lính lập tức gọi hai người dừng lại.
“Đứng lại.”
Hai người phối hợp dừng bước.
Ngay sau đó tiếng bước chân lẹt xẹt vang lên ở phía sau.
Bọn họ yên lặng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một thủ lĩnh trẻ tuổi trong số đó dẫn theo bảy, tám người xông đến đây.
“Tháo khăn che mặt xuống rồi lấy công văn hộ tịch ra.”
“…” Hai người phối hợp tháo khăn quàng cổ trên đầu xuống, khuôn mặt bầm dập lập tức lộ ra.
Thủ vệ kia nhìn thấy thì không khỏi nhướng mày, người ở phía sau cũng cảnh giác theo.
Lý Văn Li hơi xấu hổ, mỉm cười lấy công văn hộ tịch ở trong ngực ra, người thủ lĩnh trẻ tuổi kia thiếu chút nữa đã mở to hai mắt nhìn.
“Phùng Triển?”
Hắn biết Phùng Triển này, là một kẻ bất cần đời nổi danh ở ngõ số bảy, trước kia gia đình coi như giàu có, cũng ở phường Tả Tứ, dưới sự đốc thúc của phụ thân còn thi đậu tú tài, sau đó phụ thân của hắn mất, hắn bắt đầu buông thả bản thân, tinh thông tất cả mấy thứ ăn uống, gái gú, cờ bạc, cuối cùng thua hết toàn bộ gia nghiệp, chỉ có thể dọn đến khu bình dân là phường Hạ Tả.
Thời gian trước cửu Hoàng tử hạ lệnh cấm chỉ toàn bộ hoa lâu ở Bích Lạc, kỹ nữ chuộc mình hoàn lương, hắn cũng học người ta mua một kỹ nữ về.
Nhưng mà hai phu thê này thường xuyên đánh nhau, lúc đầu khi hai phu thê này mới đánh nhau thì còn có người tới khuyên giải, đến bây giờ gần như thủ vệ toàn thành đều đã từ bỏ bọn họ.
Ánh mắt của thủ lĩnh thị vệ trẻ tuổi đảo qua đảo lại trên người hai người, ngụ ý rằng tối hôm qua hai người này lại làm ầm ĩ, sao lại không thể khiến người ta bớt lo đi vậy chứ?
Lý Văn Li hơi ngượng ngùng nở nụ cười: “Để ngài chê cười rồi, thật sự là mất mặt quá, vừa rồi ta cũng không tiện chào hỏi ngài.”
“Hai người các ngươi thật sự là...” Thủ lĩnh trẻ tuổi lắc đầu: “Đã biến thành như vậy rồi còn ra đây làm gì, không biết gần đây trong thành có rất nhiều tin đồn sao? Nếu bị xem như nghi phạm rồi bắt lại thì chẳng phải là tự nhiên chịu tội hả?”
Lý Văn Li liên tục gật đầu: “Ngài nói đúng, chủ yếu là do trong nhà không còn lương thực nữa nên mới phải ra ngoài mua một ít.”
“Ra ngoài mua mà còn cần phải đi cả hai người hả?” Một thị vệ trẻ ở phía sau nhịn không được nói thầm.
Lý Văn Li tiếp tục ngượng ngùng cười nói: “Thì cùng đi cho có bạn ấy mà, không quấy rầy các vị quan gia làm việc nữa, chúng ta tranh thủ thời gian đi sớm về sớm.”
Thủ lĩnh phất phất tay, ra hiệu cho bọn họ đi.