Lúc này Lý Văn li và Bạch Quân Quân mới quàng khăn quàng cổ lên một lần nữa, dáng vẻ xấu hổ khó có thể gặp người.
Chờ đến lúc hai người đi rồi, một thị vệ trẻ khác mới nói: “Đôi phu thê này nổi tiếng ầm ĩ, Phi Hoa kia vốn là hạng người sắc bén, nàng ta có thể yên tâm đưa tiền cho Phùng Triển mua gạo sao? Nhất định là phải luôn luôn nhìn chằm chằm rồi.”
“Vậy tự nàng ta đi mua chẳng phải là được rồi sao?” Thị vệ trẻ vẫn không thể hiểu nổi.
Người còn lại không khỏi thở dài: “Ngươi chưa lập gia đình nên không biết đấy thôi, sau khi lập gia đình thì nam nhân đều bị coi như súc vật để sai bảo, Phi Hoa chi tiền mua gạo không sai nhưng mà còn trông cậy nàng ta khiêng gạo về nữa hả? Nằm mơ phỏng?”
“Được rồi, quan tâm đến bọn họ làm gì, đều căng mắt lên mà tuần tra đi, nếu để cho nghi phạm chạy trốn khỏi Bích Lạc thì tất cả mọi người chịu không nổi đâu.” Thủ lĩnh trẻ tuổi cắt đứt những lời luyên thuyên của mọi người.
Bọn họ ngượng ngùng không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa mà nghiêm túc tuần tra.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li xông qua một cửa, tuy bị hoảng sợ nhưng không hề có nguy hiểm, trong lòng vô cùng cảm khái.
May mà đôi phu thê này tiếng xấu đồn xa, nếu không thật đúng là không thể dễ dàng lừa gạt qua cửa như vậy.
Tránh được thủ vệ đi ra, cuối cùng hai người cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, quan sát địa hình xung quanh.
Không ra ngoài thì không biết, Bích lạc này không hổ là thành trì giàu có và đông đúc nhất đất Đông, thành thị quy hoạch gọn gàng ngăn nắp, số lượng dân cư cũng rất nhiều.
Như phường Hạ Tả mà bọn họ ở vừa nãy chính là bình dân, còn những người ở phường Hạ Hữu đối diện chính là tiện dân.
Mỗi phường có ba mươi ngõ, mỗi ngõ hai trăm hộ, ví dụ như một phường Hạ Tả nho nhỏ, nếu chỉ tính một hộ một người thì đã có đến hai vạn bốn nghìn người, càng đừng nói đến chuyện một nhà tuyệt đối không thể chỉ có một người được.
Cho nên ước chừng có mười vạn người sống ở phường Hạ Tả và phường Hạ Hữu nho nhỏ này.
Hơn nữa mỗi một hộ đều có địa chỉ chính xác, đăng ký số hộ.
Có thể xem như chứng minh nhân dân hộ tịch đời đầu vừa khoa học vừa hợp lý.
Tiếp tục đi lên phía trước chính là phường Tả Tứ và phường Hữu Tứ, nơi ở của phú hộ.
Vẫn như cũ là mỗi bên trái phải có bốn phường, mỗi phường hai mươi ngõ, mỗi ngõ trăm hộ.
Nhà cửa ở nơi này rộng rãi hơn nhiều so với khu bình dân, hơn nữa còn có sân.
Tiếp tục đi lên phía trước nữa chính là trung tâm của thành Bích Lạc, nơi này là nơi ở và làm việc của cửu Hoàng Tử.
Xuyên qua phường Thành Trú đi lên phía trước chính là phường Viên Ngoại.
Những người ở phường Viên Ngoại chính là đại quan, đại phú hộ ở đất Đông, sát bên chỗ ở của bọn họ là chợ Nam chợ Bắc, phố Nam phố Bắc, lên phía trước nữa chính là cầu Nam Bắc.
Hai người đi dạo một lần ở nơi này như cưỡi ngựa xem hoa, ở khu bình dân và khu phú hộ còn xem như yên bình nhưng sau khi xuyên qua trung tâm thành thị đi vào khu trung tâm kinh doanh và thương mại chân chính, hai người hoàn toàn bị tài phú làm hoa cả mắt.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được vì sao mọi người đều nói đất Đông giàu có.
Không cần nói đến những căn biệt thự to lớn ở phường Viên Ngoại, chỉ riêng hàng hóa ở chợ Nam chợ Bắc thôi cũng quả thực là rực rỡ muôn màu.
Rất nhiều thương nhân vân du bốn phương đều từ sông Nam Bắc đến nơi này, rất nhiều thứ đặc trưng của nước khác cũng đều được bày bán ở đây.
Hai kẻ quê mùa là Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đi vào đây, ánh mắt đều nhìn đến mức hoa cả lên, đặc biệt là những tấm thảm thêu lớn và những đôi ủng to kia quả thực là tượng trưng cho sự giàu sang.
Bạch Quân Quân hận không thể lấy hà bao ra mua mua mua.
Mà thương nhân ở nước khác nhìn thấy bọn họ trùm khăn trùm đầu thì cũng cảm thấy thân thiết hơn gấp bội, dù sao ở quê hương của hắn, các nữ nhân rất thích che khăn trùm đầu.
Nhất là khi nhìn thấy đôi giày trên chân của Bạch Quân Quân, hắn lại càng vui mừng.
“Ôi, ông trời của ta ơi, không ngờ tới lại còn có thể nhìn thấy bảo bối của lão tổ tông chúng ta ở đây.”
“?” Bạch Quân Quân nghi hoặc cúi đầu.
Chỉ thấy ông chủ vừa rồi còn đang khen tấm thảm thêu lớn của nhà mình đẹp đột nhiên ngồi xổm xuống bên chân nàng, thiếu chút nữa đã nâng chân nàng lên hôn.
Lý Văn Li yên lặng bảo vệ đại tiểu thư ở phía sau: “Lão ca à, ngươi muốn làm gì? Nhìn chằm chằm vào chân của tiểu cô nương như vậy thích hợp sao?”
“...” Bạch Quân Quân.