Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 979 - Chương 979. Ai Là Người Mua Thuốc

Chương 979. Ai là người mua thuốc Chương 979. Ai là người mua thuốc

Nhưng lúc này hai người vẫn rất trân quý thân phận không dễ có này, thời đại này không có GPS định vị, bọn họ muốn tìm được Vũ Văn Loan Phi ở thành Bích Lạc lớn như vậy cũng không dễ dàng.

Hơn nữa hai người chắc chắn đã nghĩ hết cách để che giấu bản thân, tìm người lại càng khó càng thêm khó.

Mới tới Bích Lạc ngày đầu tiên, hai người mượn thân phận phu thê giận nhau lần mò thành Bích Lạc một lần, càng nghĩ nếu như Vũ Văn Loan Phi ở đây, nơi có khả năng ẩn thân nhất chính là khu dân đen ở bên phải, hoặc là khu bình dân ở bên trái cũng chính là nơi bây giờ bọn họ đang ở.

Hai người dự định buổi tối sẽ đến từng nhà một lần mò tìm kiếm.

Sau khi lên kế hoạch tối nay xong, hai người lấy màn thầu từ trong cái sọt ra chậm rãi gặm.

Không có cách nào cả hồ ly làm đồ ăn quá thơm, chỉ cần hắn ra tay, mùi thơm chắc chắn sẽ dẫn tới sự rình mò của hàng xóm.

Nhìn phong cách của Phùng tú tài và Phi Hoa này cũng không giống như có thể làm được đồ ăn ngon, ngộ nhỡ gây nên sự nghi ngờ của hàng xóm sẽ không tốt, cho nên mấy ngày này nhất định hai người chỉ có thể ăn lương khô, đương nhiên thực sự muốn một bữa ăn ngon cũng chỉ có thể đi vào trong không gian.

Bạch Quân Quân vừa gặm bánh màn thầu vừa nghĩ linh tinh với hồ ly: "Chàng nói xem tiểu nương tử này có phải là Văn Nhân Phinh Đình hay không?"

"Giờ phút này Văn Nhân Phinh Đình hẳn là nên ở Hoàng Đô chứ, có lẽ là thị nữ bên cạnh Vũ Văn Loan Phi." Lý Văn Li trả lời chắc chắn, dù sao nam nhân nào đi ra ngoài đánh trận cũng sẽ không mang theo vợ của mình?

Khục, đương nhiên, ngoại trừ hắn, hắn muốn ôm chân của đại tiểu thư.

Nhưng không phải mỗi người đều có phúc khí ôm chân vợ, chí ít Vũ Văn Loan Phi thì không, hoặc là nói cổ đại này bất kỳ người đàn ông nào cũng khó có khả năng có.

Dù sao cổ đại chủ trương nữ tử không có tài chính là đức, là tự bọn họ bịt kín con đường của mình.

Chẳng qua mặc dù chuyện là như thế, nhưng hồ ly vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, vừa nghe nói có người mua thuốc, đại tiểu thư làm sao lại chắc chắn có liên quan đến Vũ Văn Loan Phi?

Bạch Quân Quân liếc nhìn hắn: "Ngoại trừ mình còn ai sẽ thưởng thức Đại Hồ Tử? Chỉ sợ chúng ta là số lượng khách không nhiều của Đại Hồ Tử, còn nữa không nói chuyện này, ở Trung Nguyên Trung Y thịnh hành, ai không có chuyện gì sẽ mua thuốc với một người ngoại tộc? Không sợ bản thân mình uống vào chết sao? Chắc chắn là cùng đường mạt lộ lại không dám mời đại phu mới có thể tìm tới Đại Hồ Tử, mà người có khả năng nhất không phải là Vũ Văn Loan Phi sao?"

Lý Văn Li cong môi cười khẽ xoa đầu đại tiểu thư, lộ ra gương mặt trẻ nhỏ dễ dạy.

Bạch Quân Quân lườm hắn một cái: "Chàng cho là ta ngu ngốc à?"

Lý Văn Li cười đến rực rỡ nhưng lại không trả lời.

Trong chốc lát, nhóm người đang ăn cơm lần nữa nghe thấy tiếng Phùng tú tài gào lên kêu to: "Nương tử tha mạng, ta không dám."

Các bạn hàng xóm tập mãi đã thành thói quen, hai vợ chồng này không tranh không cãi nhau mới kỳ quái đó.

Nhưng chỉ trong chốc lát lại nghe thấy tiếng Phùng tú tài cười sang sảng.

Hàng xóm lại sững sờ, Phùng tú tài này chẳng lẽ bị đánh đến choáng váng?

Đương nhiên, nghi ngờ thì nghi ngờ, mọi người không đến để hỏi, dù sao người bị đánh cũng không phải bọn họ, giả vờ quan tâm cái gì.

Chín giờ tối, tiếng trống chiều vang lên đại biểu cho việc cấm đi lại ban đêm, trên đường không cho phép có bách tính đi lung tung, nếu không coi như là thích khách xử trí.

Mà ở nhà dân chúng vì đèn cạn dầu, phần lớn đi ngủ sớm.

Rất nhanh, hai người đã nghe thấy từng hộ háng xóm quanh mình tắt đèn đi ngủ, dỗ hài tử, ngáy to, nói thì thầm, thậm chí vợ chồng sinh hoạt, tất cả tiếng ồn ào đều chui vào trong tai bọn họ.

Cái trước còn tốt, nghe nhưng tiếng phía sau kia khiến cho người ta tim đập đỏ mặt, hai người xấu hổ nhìn thoáng qua, yên lặng tắt đèn về không gian.

Ngũ giác nhạy bén không phải lỗi của bọn họ, nhưng có đôi khi quá nhạy bén cũng khổ.

Bình Luận (0)
Comment