"Trước đó không lâu cũng có một đôi phu thê đến chỗ của ta mua đồ, nhưng bọn họ không mua vải ngược lại là mua không ít dược phẩm."
"?" Lý Văn Li nhướng mày: "Nơi này của ngươi còn có thuốc?"
"Đó là đương nhiên, ở chỗ ta ăn ở rồi thuốc thang công cụ cái gì cũng có, nhưng người ở chỗ các ngươi không biết thưởng thức, tiểu nương tử đó ngược lại là có mắt nhìn mua tất cả thuốc của ta."
Trực giác của Bạch Quân Quân cho biết tiểu nương tử mua thuốc của Đại Hồ Tử không đơn giản, không nhịn được hỏi: "Vậy tiểu nương tử đó tên là gì?"
Đại Hồ Tử lắc đầu: "Ta chưa bao giờ hỏi chuyện riêng tư của người khác, ví dụ như các ngươi, cho dù sau này người khác tới hỏi, ta cũng sẽ nói là không biết. Nhưng điều kiện tiên quyết là ta thật sự không biết, bởi vì ta không hỏi, cho nên không tính là gạt người ha ha ha."
Nhìn thấy Đại Hồ Tử này đắc ý có kinh nghiệm lão đạo, Bạch Quân Quân cũng bó tay rồi.
Nhưng nghĩ đến tiểu nương tử này rất có thể là người quen của chính mình, nàng lại không thể như vậy được nữa, Bạch Quân Quân hơi suy nghĩ sửa lại lời nói.
"Tiểu nương tử này có lẽ là bằng hữu của ta, mấy ngày này nếu như nàng ta lại đến thì phiền ngài cho ta biết, cũng không cần ngài làm gì cả, chỉ cần bóp nát đóa hoa này là được."
Đại Hồ Tử nghe vậy thì sửng sốt một chút: "Bóp nát hoa thì ngươi có thể biết?"
Trung Nguyên này quả nhiên quỷ quyệt, nhưng nghĩ như thế nào cũng có cảm giác kỳ quái.
Lý Văn Li cười: "Nơi này của chúng ta những việc tình cảm như vậy tương đối nhiều, ví dụ như bẻ liễu gửi gắm tình cảm, nhìn vật nhớ người vân vân, khi hoa vỡ vụn toả ra hương thơm quen thuộc, đối với bằng hữu mà nói chính là tương đương với ý đã gặp mặt, xin chưởng quỹ thành toàn."
“Ồ, ồ!" Đại Hồ Tử hình như hiểu, lại hình như không hiểu.
Nhưng cuối cùng đã nhận lấy đóa hoa: "Nếu đã như vậy ta sẽ giúp ngươi hoàn thành ước vọng."
"Đa tạ Đại Hồ Tử chưởng quỹ." Bạch Quân Quân trịnh trọng hành lễ cảm tạ Đại Hồ Tử.
Mấy người lại khách khí hàn huyên một phen mới rời khỏi.
Mặt trời lên cao, tính khí của thủ vệ càng lúc càng cáu kỉnh.
Bọn họ hai tên khăn trùm đầu trùm đuôi, bị liệt vào phần tử khả nghi, dường như mỗi một lần đụng phải tiểu đội tuần tra thì sẽ bị kiểm tra một lần, có kinh nghiệm kiểm tra cửa ngõ, hai người ứng đối với thủ vệ càng ngày càng thuần thục, cho nên về sau gần như là lợn chết không sợ bỏng nước sôi, thích tra thì tra hai người mặt dày mày dạn mạnh mẽ lao tới.
Thoải mái đi dạo một vòng quanh thành Bích Lạc, lúc này mới giả vờ khiêng gạo mì lương thực về nhà.
Trên đường trở về, các bạn hàng xóm nhìn thấy trong gùi của Lý Văn Li tràn đầy không khỏi trố mắt, Phi Hoa này hào phóng như vậy từ bao giờ hả?
Từ lúc nàng ta quản nhà thì chưa từng đặt mua thứ gì, tú tài này vô cùng chịu khó sang nhà hàng xóm vay mượn mì gạo lương thực, mọi người mỗi lần đến giờ ăn cơm luôn luôn đóng cửa không ra ngoài chính là sợ gặp phải Phùng tú tài.
Bây giờ không nghĩ tới hai vợ chồng sau khi đánh một trận đã nghĩ thông suốt.
Nhìn thấy bọn họ bao lớn bao nhỏ trở về, các bạn hàng xóm đều có chút tò mò, thậm chí có người còn kích động nghĩ đến muốn lấy mì gạo lương thực mình cho vay về.
Nhưng chưa kịp đuổi theo, đương gia nhà mình đã cản lại.
"Được rồi, bọn họ không đến mượn gạo ngươi nữa thì nên cười thầm rồi, còn muốn đòi đồ trở về nằm mơ à? Cũng đừng dẫn hai người này tới nữa. Ta nói cho ngươi biết, Phùng gia hoàn toàn không còn hy vọng gì rồi, ngươi tốt nhất đừng trông cậy vào điều gì."
Các bạn hàng xóm lải nhải truyền vào trong tai hai người, nhưng hai người không hề nói gì, chỉ bước nhanh vào trong ngõ nhỏ.
Thật ra các bạn hàng xóm nói cũng không sai, nhà của Phùng tú tài này thật sự không còn hy vọng, tối hôm qua đã trở thành không người nối dõi, ngoại trừ căn nhà rách nát này thì cái gì cũng mất.