"Hơn nữa nghe nói Vũ Văn Tụng lấy được Hoàng Đô rồi, bây giờ phía Nam chỉ còn lại Vũ Văn Tụng và Vũ Văn Tuyển!
Các ngươi cứ chờ mà xem, Vũ Văn Tụng chắc chắn sẽ thừa thắng xông lên, cái gì tam loạn mà không hủy, chờ Vũ Văn Tụng chỉ huy được Đông Địa, tất cả nơi này đều sẽ bị cướp sạch!"
Cái gọi là tam loạn mà không hủy là chỉ nước Bạch Câu đại loạn, Cửu và Tam hoàng tử nội đấu, và Vũ Văn Loan Phi mượn đường lên Bắc.
Bích Lạc trải qua ba lần đại loạn đấu tranh vẫn như cũ sừng sững không ngã, lão bách tính tự xưng nơi này là phúc địa.
Chẳng qua Đại Hồ Tử cho rằng may mắn như vậy chẳng mấy chốc sẽ biến mất.
Quân đội của Vũ Văn Tụng ở Tây Địa cằn cỗi đói phát sợ, bọn họ nuốt được Hoàng Đô sẽ không thỏa mãn, cục thịt béo Đông Địa này chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp, hơn nữa binh sĩ ở Đông Địa sống an nhàn sung sướng làm sao có thể chống lại?
Đại Hồ Tử nghĩ đến điều gì đó lại nói thầm: "Thật ra Ngũ vương gia này cũng không dễ chọc vào, hai anh em ngốc đấu đá lẫn nhau, đấu đến cuối cùng giang sơn vẫn sẽ chắp tay nhường cho người khác."
"Làm sao ngươi biết?" Bạch Quân Quân nhướng mày.
"Vũ Văn Loan Phi chính là ví dụ tốt nhất, hai mươi vạn quân Hàm Anh cứ như vậy không một tiếng động bị nhấn chìm ở Bắc Địa, như thế vẫn chưa đủ sao? Chỉ sợ đây mới thực sự là đại lão hổ. Nhưng các ngươi nghe một chút là được, đi ra ngoài cũng đừng nói đây là ta nói, ta sẽ không nhận đâu."
Đại Hồ Tử phân tích thế cục cực kỳ lưu loát, không giống như lần đầu tiên nói mấy cái này với người khác, hơn nữa nói xong vẫn không quên phủi sạch quan hệ với mình, từ đó có thể nhìn ra sau lưng lão bách tính sắp xếp không ít Thiên gia.
Đáng tiếc, ngay cả dân chúng cũng có thể thấy rõ, mấy hoàng tử này lại nhìn không ra, hoặc là bọn họ thấy rõ nhưng lại không từ bỏ được cám dỗ trước mắt.
Thí dụ như Vũ Văn Tụng có thời cơ chiếm được Hoàng đô tốt như vậy, quả thực không phải người nào cũng có thể nhịn được, hơn nữa có đôi khi con người có một loại tự tin không tưởng đối với chính mình, chính mình là đứa con mà ông trời đã chọn, có thể loại trừ muôn vàn khó khăn tiêu diệt tất cả mọi trở ngại.
Cho nên biết rõ nguy hiểm cũng sẽ đặt mình vào nguy hiểm lấy nhỏ thắng lớn.
"Nói chuyện phiếm xong rồi, các ngươi cũng nhanh chóng tính toán cho bản thân mình đi, ta cũng phải dọn dẹp một chút rồi rời khỏi nơi này." Đại Hồ Tử đã kiếm được lộ phí về nhà nên rất vui vẻ, trò chuyện trong chốc lát thì không muốn lãng phí thời gian nữa.
Bạch Quân Quân lắc đầu, lần nữa cảm khái Đại Hồ Tử giảo hoạt.
Đây không phải chủng tộc ta, thật đúng là không phải chủng tộc ta, nhìn một cái mà xem kiếm được một đợt tiền là muốn chạy, một chút lòng thành cũng không có thật sự là muốn ăn đòn, tốt xấu gì cũng đã ở nơi này vài chục năm, cũng không thể không có chút tình cảm nào chứ?
Đại Hồ Tử dương dương đắc ý cười: "Mặc dù ta thích nơi này, nhưng người nhà của ta lại ở quê nhà. Ta có thể vì bọn họ ra ngoài phiêu bạt, chứ không thể bởi vì đường đi quá đẹp mà quên mất đường về nhà. Nói tóm lại, rất hân hạnh được biết các ngươi, nếu có cơ hội mời các ngươi đến quê hương của ta chơi."
Lý Văn Li cười hì hì hỏi: "Bên chỗ các ngươi có cái gì mạnh như tiền?"
"A, đồ sứ tơ lụa lá trà của các ngươi chúng ta cũng rất thích, nếu như đến có thể mang một ít có thể đổi được không ít đồ tốt."
"Được, nếu như có cơ hội, chúng ta sẽ đến đó dạo quanh một chút." Bạch Quân Quân gật đầu tính toán ước định với hắn.
Đại Hồ Tử không suy nghĩ nhiều, vẫn cười ha hả đóng gói cho bọn họ, nhưng nhìn đồ đầy kho, đoán chừng tiểu phu thê chuyển không nổi, còn chủ động đưa ý kiến sẽ đưa hàng đến cửa.
Bạch Quân Quân từ chối, chỉ nói giữa ban ngày mà vác đi những vật này quá chấn động, bảo Đại Hồ Tử thu thập xong đặt ra cửa sau, buổi tối nàng sẽ phái người tới lấy.
Đại Hồ Tử không nghi ngờ gì sảng khoái đồng ý, như nhớ ra điều gì, hắn cười ha hả mở miệng.
"Nói ra thì, mấy ngày nay ta rất có duyên với vợ chồng trẻ."