Tốt xấu gì cũng chịu sự ăn mòn hơn so với vải vóc bình thường, mặc vậy cũng gọi là khiến người khác yên tâm hơn chút.
Đại Hồ Tử không nghĩ tới ở đây nhiều năm, cuối cùng gặp được người có thể thưởng thức mình: “Đám da cá côn này phủ bụi đã lâu, thời khắc cuối cùng cũng gặp được chủ nhân chân chính của chúng nó rồi! Thập kim cầm lấy đi!"
"Thập kim?" Bạch Quân Quân mở to hai mắt nhìn.
Đại Hồ Tử gật đầu: "Cái này không đắt lắm, đôi giày trên chân ngươi cũng không chỉ là Thập kim chứ? Ở chỗ ta tất cả đều là da cá côn, có thể làm được mấy chục bộ quần áo."
Lông mày Bạch Quân Quân khẽ giật giật, cả người nàng đều là miễn phí đó!
Nhưng nghĩ đến da cá côn này quả thực có thể gặp nhưng không thể cầu, Bạch Quân Quân không nói gì, lấy vàng trong kho ra.
Cũng chính vào lúc này cuối cùng nàng đã hiểu vì sao nơi này không có khách, đắt như vậy, hơn nữa hoa văn còn xấu, ngoại trừ bọn họ am hiểu sâu về công dụng của da cá côn, còn ai biết thưởng thức chứ?
Nhìn thấy hai người xa xỉ, Đại Hồ Tử vui vẻ giới thiệu những vật khác, đồ ăn đồ dùng đồ chơi cái gì cần cũng có.
Nhưng đối với những thứ này, hai người rất móc, những đồ chơi đó mặc dù mới lạ nhưng không có tác dụng gì, Sơn Hải và Đan Hạc tiên sinh đều biết làm, chẳng bằng nàng mua một số vật thực dụng, ví dụ như tấm thảm, vải vóc các loại.
Đại Hồ Tử chỉ có thể tiếc nuối coi như thôi: "Ta nói với các người lời thật lòng, nhóm vải này của ta xuyên qua các châu các tỉnh trèo non lội suối mới vận chuyển được tới, chi phí rất đắt, nhưng thẩm mỹ của người bản địa các ngươi không giống với chúng ta, đến mức nhóm hàng này trở thành hàng ế. Nếu như hai người các ngươi ưa thích, ta có thể bán rẻ cho các ngươi, lấy càng nhiều ta càng ưu đãi."
"Được rồi, lấy hết đi." Bạch Quân Quân trả lời dứt khoát.
"?" Đại Hồ Tử mở to hai mắt nhìn.
Bọn họ nói cái gì vậy?
"Chúng ta lấy hết, làm phiền ngươi gói lại giúp ta." Bạch Quân Quân trả lời lần nữa.
Bọn họ ở nơi có hơn một ngàn người, mặc dù bây giờ biết làm vải bố cũng có bông rồi, nhưng mùa thu tới mùa đông sẽ còn xa sao?
Đoán chừng bọn họ không có nhiều thời gian làm đồ chống lạnh như vậy, phương thức tốt nhất chính là mua đồ có sẵn.
Mặc dù mấy thứ của Đại Hồ Tử này xấu, nhưng tốt xấu gì cũng rất đủ dẻo dai, rất thích hợp với thôn Hỏa tộc.
Hơn nữa màu sắc loè loẹt nói không chừng thôn Hỏa tộc còn thích nữa?
Bạch Quân Quân cảm thấy nếu như rẻ, mua hết chỉ có chuẩn không sai.
Đại Hồ Tử không nghĩ tới Bạch Quân Quân nói lấy hết, vui vẻ gật đầu: "Vậy...vậy... năm trăm lượng bạc trắng là được."
"Năm trăm lượng?" Bạch Quân Quân mở to hai mắt nhìn: "Có phải ngươi cho rằng tiền của ta là gió lớn thổi tới phải không?"
Đại Hồ Tử vẻ mặt bất đắc dĩ: "Vậy được rồi, 480 lượng."
"..."
Bạch Quân Quân kéo Lý Văn Li rời đi, Đại Hồ Tử này không phải chủng tộc ta quả nhiên có tư tưởng xấu, trước đó bọn họ đã bỏ ra mười lượng vàng, hiện tại còn dám hét giá 500 lượng bạc trắng... Chào tạm biệt hắn đi.
"Ôi chao, ai, ôi, đừng đi đừng đi, 450." Đại Hồ Tử sốt ruột gọi bọn họ lại.
Nhưng Bạch Quân Quân vẫn như cũ không quay đầu lại.
Đại Hồ Tử không nhịn được dậm chân: "300, không thể thấp hơn nữa, đây là một nhà kho vải đó."
Bạch Quân Quân nghe vậy thì sững sờ, nàng còn tưởng rằng chỉ là những thứ bên trong cửa hàng này, kết quả Đại Hồ Tử nói là một nhà kho?
Mà Đại Hồ Tử vẫn như cũ lải nhải: "Nếu không phải nơi này sắp đại loạn, ta còn lâu mới bán rẻ như thế, hơn nữa trong thời gian ngắn ta cũng không trở lại, sau này các ngươi muốn tìm ta mua đồ, đoán chừng phải xem duyên phận rồi."
Nhìn thấy Đại Hồ Tử lải nhải Bạch Quân Quân không nhịn được cau mày: "Xin chỉ giáo cho?"
"Chẳng lẽ các ngươi cũng không biết cái gì? Uổng cho các ngươi còn là người địa phương đó." Đại Hồ Tử vẻ mặt ghét bỏ: "Nơi này của các ngươi thật sự là quá loạn, thật là đáng sợ, hai tháng này đã chết hai hoàng tử, theo ta thấy sau này sẽ còn loạn tiếp."