Lão Khâu thúc buông tay thiếu niên ra với vẻ mặt nghiêm trọng, hơi nghiêng người vạch mí mắt thiếu niên lên kiểm tra rồi lại cúi người xuống ngực hắn nghe tiếng tim đập.
Nhưng trong đôi mắt của thiếu niên dày đặc tơ máu đỏ đậm, tim cũng đập lúc nhanh lúc chậm.
Triệu chứng này…
Tình hình này…
Tha thứ cho mắt ông vụng về…
Từ trước đến nay ông chưa từng thấy mạch tượng như vậy.
Lão Khâu thúc thở dài, dứt khoát từ bỏ chữa trị, chỉ nhìn vào người thiếu niên có khuôn mặt tươi sáng và đẹp đẽ này với ánh mắt sững sờ.
Không ngờ rằng thủ lĩnh của đội quân bảy người lại là một thiểu niên trẻ tuổi, hơn nữa còn là một thiếu niên bệnh tình nguy kịch.
Khó trách hắn vẫn luôn ở trên xe, chưa từng lộ diện.
Với thân thể ốm yếu bệnh tât như vậy, có thể sống là đã không tồi rồi, sao còn có thể bước ra khỏi xe ngựa này nữa.
Nhìn đứa trẻ này cũng là một người đẹp đẽ thông minh, thật đúng là ứng với câu nói trời cao đố kỵ anh tài của người xưa.
Lão Khâu thúc khép hờ mắt cảm khái vận mệnh trêu người, sau một lúc lâu ông mới chuyển ánh mắt về phía Tiểu Thiền và Thố Tử.
Đón nhận ánh mắt tràn ngập mong đợi và không yên của bọn họ, lão Khâu thúc hơi hổ thẹn.
“Lão hủ tài hèn học ít, thật sự không chẩn đoán ra công tử mắc bệnh gì, cũng không có cách nào chữa trị.”
Trong mắt Thố Tử và Tiểu Thiền lóe lên một tia thất vọng.
“Vậy ngài ấy có vấn đề gì không?”
“Chuyện này…”
Lão Khâu thúc rất muốn trả lời rằng với mạch tượng như vậy, cho dù hôm nay không có vấn đề gì thì nói không chừng ngày mai cũng sẽ…
Haizz, cũng không biết đứa trẻ này sống sót bằng cách nào.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Thố Tử còn nhận lấy một chén nước trên xe ngựa để tiễn đưa Vương đại phu, lão Khâu thúc rất cảm khái, chén nước với ý tốt đó nhất định là do thiếu niên trong xe đưa đúng không?
Lão Khâu thúc sờ sờ đầu của Thố Tử, không đành lòng nói ra chân tướng, chỉ an ủi: “Yên tâm đi, nghị lực của ngài ấy rất ngoan cường, nhất định có thể gắng gượng vượt qua.”
“Thật vậy chăng?” Ánh mắt của Thố Tử lại trở nên sáng ngời.
Lão Khâu thúc gật gật đầu.
Kéo dài tới bây giờ vẫn chưa chết còn không phải chứng tỏ nghị lực rất ngoan cường sao?
Nếu có thể kiên trì đến Bích Lạc rồi lại tìm một đại phu có bản lĩnh, nói không chừng thật sự sẽ có kỳ tích.
Lão Khâu thúc đang định lui ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy túi nước trên bàn nhỏ, ông không khỏi kinh ngạc.
Túi nước này không phải là của nhà ông sao?
Lão Khâu thúc sửng sốt trong chốc lát rồi lại quay đầu nhìn Thố Tử, lúc này cuối cùng cũng có cảm thấy khuôn mặt của Thố Tử có nét quen thuộc.
Đây chẳng phải là đứa trẻ đã đổi nước với Quân Quân cô nương lúc trước sao?
Nước đứa trẻ này đổi chính là nước tiên kia của Quân Quân cô nương.
Nếu dùng thuốc bình thường cho thiếu niên trước mắt thì có lẽ sẽ không có hiệu quả nhưng nước tiên… Nói không chừng thật sự có thể cứu hắn.
Trong thoáng chốc lão Khâu thúc trở nên vui mừng, chỉ vào túi nước kia nói: “Ngài cho ngài ấy uống thêm nhiều nước này, nhất định có hiệu quả.”
Thố Tử sửng sốt gật đầu nhưng một hồi lâu sau lại tiếc nuối cúi đầu: “Nhưng nước này không còn nhiều nữa.”
Hôm nay sau khi uống một chén, đáy mắt lão đại hiện lên một tia sáng và vẻ nghiền ngẫm, rồi sau đó gọi năm huynh đệ bọn họ vào, bảo mỗi người uống một chén, hơn nữa còn có một chén tiễn đưa Vương đại phu nữa, trước mắt trong túi nước chỉ còn hai ba chén.
Nước không còn nhiều lắm nên Thố Tử cũng không nghĩ đến chuyện cho lão đại uống.
Bây giờ đại phu đã dặn dò, Thố Tử quyết định đợi lát nữa sẽ lấy quả trứng chim duy nhất còn lại để đổi nước với nha đầu kia.
Dù sao chỉ có nước của nha đầu kia là sương sáng sớm.
Lão đại từng nói, nếu uống nước không sạch sẽ thì sẽ bị bệnh.
Hắn cũng không để làm cho bệnh tình của lão đại nặng hơn.
Đang lúc Thố Tử chìm trong suy nghĩ, trước mặt đột nhiên có thêm hai túi nước.
Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy đại phu đại thúc đang nở một nụ cười hòa ái với mình.
“Nước này giống với nước trong túi nước kia đấy.”
Đây chính là hai túi nước mà vừa nãy Quân Quân cô nương tháo xuống.
Nghĩ đến chuyện trên người Quân Quân cô nương vẫn còn một túi nước, lão Khâu thúc không hề có gánh nặng mà đưa hai túi nước này đến đây.
Dù sao nước không còn thì vẫn có thể hứng tiếp nhưng mạng sống mà không còn thì không thể cứu lại được nữa.