“Lát nữa ngài đút cho ngài ấy uống. Nhớ kỹ, chỉ cần ngài ấy có thể nuốt xuống thì ngài đừng dừng lại.”
Thố Tử sững sờ nhận lấy túi nước, lúc này mới muộn màng nhận ra đại thúc này và tiểu nha đầu kia là người cùng một nhà.
Khó trách lúc ông bước vào xe ngựa hắn lại cảm thấy hơi quen mắt.
Lão Khâu thúc căn dặn xong xuôi tất cả mọi chuyện xong mới yên tâm lui ra ngoài.
Ông thậm chí còn giao ra nước tiên tốt nhất rồi, cũng coi như đã tận tâm tận lực.
Nếu nước tiên cũng không có tác dụng thì e rằng trên đời này chỉ có sư phụ của Quân Quân cô nương là Đan Hạc tiên sinh mới có thể cứu nổi hắn.
Tiểu Thiền, người tiễn ông ra ngoài lúc đó lại cảm tạ một lần nữa, sau đó mới dặn dò: “Lão Khâu thúc, mong ngài đừng nói với người khác tình huống của công tử nhà ta, thậm chí cũng đừng để lộ cho người nhà biết.”
“Vì sao?” Lão Khâu thúc hơi kinh ngạc.
“Bây giờ đội ngũ bị tổn thất nặng nề, lòng quân vốn đã bất ổn, nếu mọi người lại biết chuyện công tử nhà ta bị bệnh nặng thì e rằng lòng người lại càng hoảng sợ hơn. Tuy rằng chúng ta không có ý định chủ trì đại cuộc nhưng nếu đã có duyên gặp gỡ trên đường thì cũng tiện tay dìu dắt lẫn nhau chút ít để vượt qua tình cảnh khó khăn này. Cho nên vẫn mong lão Khâu thúc tác thành cho dụng tâm lương khổ của công tử nhà ta.”
Lão Khâu thúc quả thật không biết thiếu niên trong xe ngựa lại có ý chí như thế.
Nói thật, với thực lực của đội quân bảy người, nếu không dẫn theo những hoang dân đó thì e rằng đã đến Bích Lạc từ lâu.
Tuy ở trong tình hình nguy cấp như vậy nhưng đứa trẻ kia vẫn sẵn lòng bước chậm lại vì mọi người, tấm lòng son như vậy thật sự khiến người ta bội phục.
Lão Khâu thúc cảm khái gật đầu: “Ngài yên tâm, ta sẽ giữ bí mật.”
“Vậy thật sự rất cảm tạ ngài.” Tiểu Thiền nói với vẻ mặt vui sướng.
... Nếu Bạch Quân Quân mà biết thì nhất định sẽ hối hận đến chết mất.
Từ khi cuồng phong bắt đầu nổi lên ở đây, nàng liền tràn ngập tò mò đối với người ở trong xe ngựa.
Vốn muốn nhặt một vũ khí tiện tay rồi đến chỗ xe ngựa gặp gỡ người có dị năng hệ Phong ở đây, ai ngờ Khâu Đại lại kéo nàng tới chỗ nấu thuốc trước một bước.
Sau đó nữa nàng lại nóng vội đi tìm bột mì cho mọi người, thậm chí còn chưa chạm vào thành xe nữa.
Nếu nàng biết lão Khâu thúc có cơ hội đến gần xe ngựa thì nhất định cố sống chết bám theo lão Khâu thúc, kiên quyết không đi đâu cả.
Thứ hai, nếu biết lão Khâu thúc sẽ tặng hai túi nước của nàng cho người ta thì có đánh chết nàng cũng sẽ không giao túi nước cho lão Khâu thúc.
Dù sao không nói đến nước cỏ cây hứng được mấy ngày trước, trong đó còn có một túi chứa nước ở chỗ cây lạ nàng vừa mới hứng sáng nay.
Nàng mới uống được nửa túi, tối hôm qua dị năng kiệt quệ đã khôi phục, nếu uống hết hai túi này thì việc khôi phục trạng thái trước kia cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà bây giờ lão Khâu thúc lại tặng cả hai túi nước này cho người ta.
Đương nhiên lúc này Bạch Quân Quân cũng không biết hai túi nước của nàng đã bị lão Khâu thúc chắp tay nhường cho người ta.
Nàng đang kiễng mũi chân chạy theo sau lưng đội ngũ.
Cuối cùng sau khi trì hoãn một chút thời gian vì chuyện ở hậu phương, đợi đến lúc Bạch Quân Quân lần theo dấu vết của mọi người đến đây thì trong trại đã bắt đầu chém giết.
Không lâu trước kia A Đao, Tiếu Diện và lão Tăng đã từng đến chỗ này để lấy thạch tín, khi đó vì để không đánh động đến những người trong trại nên bọn họ đi cực kỳ cẩn thận.
Lúc ấy còn nghĩ rằng là vì bản lĩnh của bọn họ rất cao nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì cũng không phải do bản lĩnh cao mà là do những người trong trại đã dốc toàn bộ lực lượng.
Bây giờ lại đến lần nữa, ba người cũng lười che giấu dấu vết hoạt động, dứt khoát dẫn theo mọi người đi vào bên trong.
Quả nhiên chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng dáng của thổ phỉ.
Những kẻ cởi giáp chạy trốn kia vốn đang hoảng loạn, bởi vì quỷ thần nên tán loạn trong núi đã lâu mới tìm được phương hướng quay về, không bao lâu sao liền nhìn thấy truy binh tới, bọn họ cực kỳ hoảng sợ.
Đặc biệt là kẻ xấu xí và thô tục kia lúc nhìn thấy mấy thiếu niên xách đao xung phong thì không hỏi hoảng sợ hét lên: “Các ngươi điên cả rồi sao? Chưa từng nghe đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi hả?”