Đương nhiên, bây giờ cũng không phải lúc để cho Bạch Quân Quân kinh ngạc, dù sao Mai Hoa đã tìm đến nàng nhiều lần, không phải vì nàng ta tới Hạ Hữu Phường cũng không phải nàng ta đến ngắm cảnh du lịch, mà chính là bảo nàng đến dạy bảo Diệu Nương.
Dạy bảo Diệu Nương?
Nàng có tài cán gì?
Bạch Quân Quân nhìn Mai Hoa kỳ quái, Mai Hoa này lại không hề hay biết, chỉ cho là Bạch Quân Quân là bởi vì bản thân mình cả người đều đau đớn nên xấu hổ, đã khẽ vỗ bờ vai của nàng.
"Diệu Nương cũng là người từng trải, nàng ta có thể hiểu được, chờ kiếm được tiền rồi chúng ta sẽ rời khỏi những tên nam nhân thối này."
Mai Hoa vừa nói xong, lúc này Diệu Nương mới cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Bạch Quân Quân, thế là cũng phát hiện chỗ nàng đeo khăn quàng cổ tím xanh, vốn dĩ còn có chút cảm giác khoảng cách Diệu Nương nhất thời cảm thấy gần gũi hơn nhiều.
Nam nhân của nàng ta khi còn sống cũng như vậy, ba ngày hai trận đánh nàng ta.
Chắc hẳn Phi Hoa nương tử cũng là như thế.
Thế là trong nháy mắt Diệu Nương có cảm xúc cùng là người lưu lạc nơi xa xôi.
“Được rồi đêm nay Diệu Nương suy cho cùng cũng là lần đầu tiên hầu hạ viên ngoại lão gia, ngươi nhanh nói cho nàng ta biết một vài bí quyết và điểm quan trọng, ta đến ngõ Thập Thất một chuyến, ta đi xem xem tiểu nương tử này đã nghĩ thông suốt hay chưa, đợi lát nữa ngươi xong việc thì đến ngõ Thập Thất tìm ta là được."
Mai Hoa nói xong vội vàng rời đi.
Trong phòng chỉ còn hai người Bạch Quân Quân và Diệu Nương mắt lớn trừng mắt nhỏ, một lúc lâu sau Bạch Quân Quân mới hắng giọng một cái nói: "Loại chuyện này ấy à, cũng chính là chuyện mở mắt nhắm mắt."
"? ? ?" Diệu Nương.
"Nam nhân cũng gần như vậy, đẹp trai thì ngươi mở mắt, xấu thì nhắm mắt lại là xong việc."
"? ? ? ? ?" Diệu Nương ngây dại.
"Cái kia... Đại khái chính là như vậy, ngươi cứ cẩn thận thưởng thức lại hàm ý trong đó." Bạch Quân Quân nói xong cũng muốn chuồn đi.
Cho đến khi Bạch Quân Quân chạy mất không còn cái bóng, Diệu Nương mới hồi phục tinh thần, gương mặt khóc không ra nước mắt.
Vừa rồi... Phi hoa nương tử nói cái gì?
Rốt cuộc là năng lực phân tích của nàng ta có vấn đề, hay là năng lực phân tích của nàng có vấn đề?
Nàng ta hoàn toàn không hiểu!
Vậy mà lúc này Bạch Quân Quân đã chạy không còn cái bóng, thế là Diệu Nương thật vất vả mới quyết định bước ra bước đầu tiên lại do dự.
Bên này, Bạch Quân Quân từ nhà Diệu Nương đi ra vốn định nhanh chóng chạy về Hạ Tả Phường đối diện, nhưng mới nhấc chân đi hai bước, đột nhiên phát hiện mình ở Hạ Hữu Phường, đây không phải cơ hội tốt để tìm người ông trời ban cho à?
Nghĩ đến đây, Bạch Quân Quân dứt khoát không chút hoang mang đi đến từng nhà từng hộ.
Ở Hạ Hữu Phường phần lớn là dân đen, bọn họ chủ yếu làm công nhân bốc vác ở bến tàu hoặc là ở bên ngoài làm khuân vác, làm việc không cần kỹ thuật hàm lượng đáng nói, tiền công cũng thấp vô cùng.
Lúc này phần lớn mọi người đều không ở nhà, chỉ có người già và trẻ em, bọn họ nhìn thấy Bạch Quân Quân mặc y phục hoa hoét xuất hiện, đáy mắt lộ ra sự chán ghét.
"Đi đi đi, nhà chúng ta không ai bán mình."
"Kỹ nữ chìm đắm trong truỵ lạc, đi ra đi. Chúng ta không chào đón ngươi!"
...
Gần như Bạch Quân Quân đến một gia đình thì sẽ truyền đến tiếng chửi rủa, nàng có chút không nói nên lời.
Xem ra hai người Mai Hoa và Phi Hoa này thường xuyên đến bên này tìm người đen đủi, nếu không người khác làm sao lại vừa nhìn thấy y phục hoa hoét là đuổi?
Mặc dù vô cớ bị chửi, nhưng Bạch Quân Quân vẫn như cũ da mặt dày đi lại trong ngõ tắt.
Cho dù người bị mắng không phải nàng, hơn nữa bị chửi hai câu thì có làm sao, nếu có thể tìm được Vũ Văn Loan Phi vậy tất cả đều đáng giá.
Nhưng khiến cho nàng thất vọng là liên tục đi bộ mười con ngõ nhỏ, nhìn hơn hai ngàn gia đình, không một chỗ nào có dính dáng đến Vũ Văn Loan Phi.
Bạch Quân Quân thở dài một hơi tiếp tục đi tới cuối cùng đã tới ngõ Thập Thất, mới đi vào không bao lâu đã nghe thấy tiếng của Mai Hoa.
"Ta đây không phải vì muốn tốt cho ngươi à."