Nguyên nhân chính là như thế, Bạch Quân Quân hiểu về y học trở thành cọng cỏ cứu mạng của Văn Nhân Phinh Đình.
Bạch Quân Quân không để Văn Nhân Phinh Đình thất vọng: "Vũ Văn Loan Phi chỉ là thân thể suy yếu, uống chút thuốc là không sao."
Nói xong lấy từ trong túi ra một túi nước: "Đây là nước thuốc sư phụ ta cho, đêm nay ngươi cho hắn uống xong, ngày mai ta sẽ mang các ngươi rời khỏi đây."
"Ngày mai?"
Mặc dù Văn Nhân Phinh Đình nằm mơ cũng muốn chạy khỏi nơi này, nhưng không nghĩ tới vào lúc nhìn thấy Bạch Quân Quân thì có thể thực hiện, nhưng khi chuyện ngày nhớ đêm mong có thể thực hiện, nàng ta lại bối rối: “Đi... Đi đâu?"
Bây giờ Hoàng Đô đã rơi vào tay Vũ Văn Tụng, các nàng trở về không thua gì dê vào miệng cọp, nhưng trong thiên hạ ngoại trừ Hoàng Đô hình như không có nơi nào bọn họ có thể đi.
Ánh mắt của Văn Nhân Phinh Đình xẹt qua một sự cô đơn.
“Đêm nay ngươi có thể thương lượng với Vũ Văn Loan Phi một chút, nếu như các ngươi muốn phục hồi giang sơn, ta có thể đưa các ngươi đến nơi các ngươi chỉ định, ví dụ như huyện Anh hoặc là nơi nào khác. Nếu như các ngươi không muốn có dính dáng gì đến hoàng thất nữa, muốn mượn chuyện này để ẩn thân, vậy hãy theo ta, ta sẽ dẫn các ngươi đến một nơi cũng không tệ lắm."
Văn Nhân Phinh Đình há to miệng cái gì cũng nói không nên lời.
"Không cần phải gấp gáp quyết định, đêm nay cũng không cần lộ ra sơ hở, tiếp tục đóng vai tiểu phu thê của các ngươi là được, ta đi trước giải quyết người bên ngoài."
Bạch Quân Quân nói xong từ gian phòng của bọn họ đi ra ngoài, trước khi ra cửa vẫn không quên che lại mặt mình.
Bên ngoài Mai Hoa đã chờ đến mất kiên nhẫn từ lâu, Phi Hoa vào phòng thì không một tiếng động, bây giờ đã qua cả buổi cũng không biết bên trong thuyết phục đến đâu rồi.
Đang nói thầm có nên đi vào nhìn xem hay không, đã thấy Phi Hoa bước đi xinh đẹp ra rồi.
Mai Hoa trên mặt nhất thời vui vẻ: "Thế nào?"
"Ta ra tay còn có cái gì không làm được." Bạch Quân Quân cười tuỳ tiện vô cùng.
"Là được rồi?" Mai Hoa mừng rỡ, còn tưởng rằng Phi Hoa cũng sẽ thất bại tan tác mà quay trở về, ai ngờ lại là nàng nghĩ sai rồi.
"Ta đã vào xem qua, tướng công của nàng ta xem ra cũng không còn sống lâu được nữa tướng đoản mệnh, coi như đời này có duyên làm phu thê nhiều nhất cũng chỉ là chuyện một hai tháng, mình không ngại lại đợi thêm một chút, chờ tiểu nương tử này thành quả phụ như Diệu Nương, là có cơ hội thuyết phục nàng ta."
Mặc dù Bạch Quân Quân không lộ mặt, nhưng giọng điệu đê tiện như vậy, Mai Hoa chỉ lo vui vẻ căn bản không coi Bạch Quân Quân ra gì.
“Được được được, vậy trong khoảng thời gian này ta cũng không đến để cho người ta chán ghét nữa, chờ sau này sẽ từ từ khuyên nàng ta."
"Đúng đấy, dục tốc bất đạt, đi thôi đi về nhà, đi ra ngoài nửa ngày chết đói rồi."
“Được được được, đợi lát nữa đến đường chỗ nhà ta, ngươi cầm một miếng thịt trở về mà ăn." Mai Hoa vô cùng hào phóng.
Tốt xấu gì hôm nay Phi Hoa đã hỗ trợ làm hai việc, nàng ta ít nhiều gì cũng phải bày tỏ một chút.
Bạch Quân Quân không từ chối, chỉ nói được.
Hai người vừa đến bên ngoài Hạ Hữu Phường đã thấy từng nhóm quan binh đột nhiên đến, bọn họ nhìn thấy người trên đường cái thì đuổi người trở về.
Không ít người đi ra ngoài làm ăn hoặc là làm việc linh tinh cũng đều bị đuổi về.
"Trở về trở về, bắt đầu từ hôm nay toàn thành giới nghiêm, cấm đoán tất cả nhân khẩu ra vào không cố định."
"A?" Tất cả mọi người ngây dại.
"Toàn thành giới nghiêm là có ý gì?"
"Tên như ý nghĩa, từ hôm nay trở đi thành Bích Lạc phải phong bế cửa thành, đóng cửa chợ, trên đường không thể có người tự do ra vào." Thủ vệ trả lời không tình cảm chút nào.
"Thế nhưng quan gia à, chúng ta đều là dân đen, trong nhà không có lương thực dư thừa, mỗi ngày đều phải trông cậy vào công việc để đổi một ít thức ăn, thoáng một cái giới nghiêm chúng ta phải làm sao bây giờ?"