Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 989 - Chương 989. Tích Âm Đức

Chương 989. Tích Âm Đức Chương 989. Tích Âm Đức

"Đó là chuyện của các ngươi." Thủ vệ trả lời một cách vô tình.

Mọi người nhịn không được nghẹn lại, biểu tình gì cũng có, nhưng cuối cùng tất cả sự không cam lòng và không phục chỉ hóa thành sự chịu đựng, không hề nói gì.

Đương nhiên, cho dù nói gì cũng vô ích, không chừng còn phải chịu một trận đòn.

"Đừng nói nhảm nữa, nhanh ai về nhà nấy! Người nào dừng lại thêm đừng trách ta không khách khí."

Thủ vệ lại thúc giục lần nữa.

Mọi người cho dù không tình nguyện cũng chỉ có thể cúi đầu trở về.

Bạch Quân Quân cũng không nghĩ tới thành trì lớn như vậy nói giới nghiêm là giới nghiêm, một chút thời gian trì hoãn cũng không cho.

Chẳng lẽ Vũ Văn Tuyển lại nghĩ ra chuyện quỷ gì rồi?

Nhưng không đợi nàng suy nghĩ nhiều, Mai Hoa đã kéo nàng đi.

Mặc dù Mai Hoa đối với những tiểu nương tử nhà lành kia miệng rất độc, nhưng đối với Phi Hoa người tỷ muội đồng hương kiêm cùng nghề nghiệp này thì không thể chê, trước khi quan gia đen mặt, nàng ta lôi kéo Phi Hoa đến quầy bán thịt heo nhà mình.

Biết trong thành phải giới nghiêm, không ít người đều đang mua thịt heo, Mai Hoa không nói hai lời kéo đám người ra đi đến túm hai miếng thịt heo lớn rồi dùng giấy dầu gói kỹ lại nhét vào trong ngực Bạch Quân Quân.

"? ? ?" Bạch Quân Quân.

"Trong lúc giới nghiêm chỉ sợ mình cũng không thể ra khỏi cửa, thịt này ngươi lấy về ăn đi, nhớ kỹ đừng cho cái tên tú tài đáng chết kia ngươi ăn một mình là được."

Lúc đó tên đồ tể cao lớn thô kệch nhìn thấy vợ mình không nói năng gì đã cho người khác hai miếng thịt heo lớn, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, nhưng nghĩ tới uy phong của vợ, trong lòng bất mãn rất nhanh lại đè xuống, chỉ làm như không nhìn thấy.

Bạch Quân Quân không nghĩ tới Mai Hoa kéo nàng đi là vì cho mình thịt, nhất thời có chút kinh ngạc.

Người này quả nhiên không có chỉ thiện, cũng không có chỉ ác.

Bạch Quân Quân khẽ mím môi, bê lấy gói giấy dầu nặng trĩu đi đến ngõ Thất.

Hai miếng thịt heo này khiến cho nàng khó xử vô cùng, nàng có tật có ân tất báo, nhưng cái “ân” này của Mai Hoa lại khiến cho nàng có chút khó khăn.

Cuối cùng ở trên đường trở về, Bạch Quân Quân nhìn thấy một ông cụ đang lôi kéo một bà cụ gầy gò khó nhọc đi về nhà.

Bà cụ này cõng một cái gùi trên lưng, bên trong có rất nhiều tấm lót giày đầy cát, bà ấy vừa đi vừa bi thương nhắc tới: "Xong rồi xong rồi, giới nghiêm mấy ngày, không có gạo thóc thì phải làm sao đây."

"Được rồi, trong nhà còn có chút vỏ trấu, nấu loãng một chút chấp nhận ăn thôi."

Hai người già lải nhải đi xuống Hạ Hữu Phường.

Lúc đi ngang qua Bạch Quân Quân, nàng lặng yên không một tiếng động bỏ thịt heo vào trong cái gùi của bà cụ, lúc này mới trở về ngõ Thất.

Chút chuyện tốt ấy, coi như là tích đức cho Mai Hoa đi.

Bạch Quân Quân nghĩ như thế.

Bên ngoài người ngã ngựa đổ rất nhanh đã bị Bạch Quân Quân quên sạch sành sanh, lúc nàng về đến nhà, chỉ thấy Phùng tú tài... Không phải, Lý Văn Li đang ở trong nội viện đếm kiến.

Nhìn dáng vẻ kia đúng là vô cùng nhàm chán.

Hắn nhìn thấy Bạch Quân Quân trở về, ánh mắt sáng lên kêu rên: "Nương tử ôi chao! Ngươi cuối cùng đã trở về rồi."

"..." Bạch Quân Quân.

Lúc đó các bạn hàng xóm cũng không ít ngừoi vừa mới về đến nhà, đang ở đình viện nói đến chuyện toàn thành giới nghiêm, kết quả là nghe được nhà sát vách gào lên, mọi người không khỏi ngây ngẩn cả người.

Tình hình gì vậy?

Phùng tú tài này quả nhiên điên rồi?

Giọng điệu thoải mái tình cảm nồng nàn như vậy, có thể là hắn phát ra ư?

Lý Văn Li cũng mặc kệ ánh mắt của mọi người, Bạch Quân Quân sáng sớm đã bị Mai Hoa gọi đi, sau đó hơn nửa ngày cũng không có tin tức, chỉ còn lại một mình hắn ở nhà, ngoại trừ đếm con kiến cũng là móc chân tìm con rận đã sắp buồn chết rồi.

Bây giờ Bạch Quân Quân trở về, hồ ly lập tức tiến lên vây quanh nàng hít ngửi lung tung một lúc.

"Có mùi thịt heo, còn có mùi thuốc, mùi son phấn, nàng đã đi đâu? Không phải theo Mai Hoa đến nhà tiểu quan đấy chứ?"

Lý Văn Li khẽ liếc mắt nhìn mặt mũi tràn đầy hoài nghi.

Bình Luận (0)
Comment