Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 21

"Xe đến rồi."

Ba chữ này, coi như là kết thúc.

Anh không hát nữa, cũng quay đi nhìn về nơi khác.

Trong phim, thông thường khi một người hát cho người kia nghe xong, đều sẽ hỏi một câu “Có hay không” hoặc đại loại gì đó giống vậy.

Anh thì không.

Anh không yêu cầu Tân Nguyệt đánh giá, cũng không hỏi cô có thích không, chỉ để không khí mập mờ quá mức này trôi qua một cách tự nhiên.

Nhưng dù vậy, một lúc lâu sau tâm trạng của Tân Nguyệt vẫn chưa thể bình phục lại.

Trên chuyến xe trở về kéo dài suốt hai tiếng, Tân Nguyệt không nói chuyện với Trần Giang Dã, thậm chí không dám nhìn anh, sợ một khí ánh mắt vô tình chạm phải đôi mắt thâm thúy kia, anh sẽ nhìn thấu tâm sự của cô.

May thay, anh cũng im lặng suốt cả đoạn đường.

*

Khi đến thị trấn, đã là giữa trưa.

Mưa vẫn chưa ngừng, thậm chí còn có xu hướng mỗi lúc một lớn.

Hai người chỉ có thể ngồi lại trong một quán cơm nhỏ trên thị trấn, chờ mưa tạnh, nếu không cũng chỉ có thể dầm mưa về nhà.

Sau khi ăn xong, Trần Giang Dã nhìn ra ngoài, thấy mưa bụi không có dấu hiệu sắp tạnh, lại nhìn vẻ mặt vẫn luôn lơ đãng của Tân Nguyệt, đáy mắt anh lóe lên nụ cười.

Một lúc lâu sau, anh hỏi cô: "Có muốn xem phim không?"

Tín hiệu trong thị trấn tốt hơn làng Hoàng Nhai, xem tivi bằng dữ liệu mạng của điện thoại cũng không bị giật.

Tân Nguyệt phản ứng lại: "Xem bằng điện thoại à?"

Trần Giang Dã nhướng mày: "Chứ bằng cái gì?"

"Điện thoại của anh còn pin không?"

Trần Giang Dã nhìn lượng pin, còn 75%, lượng pin của cái điện thoại mới mua này khá tốt, đủ để dùng.

"Còn."

"Vậy chúng ta xem phim gì?"

Trần Giang Dã lười biếng dựa lưng vào ghế phía sau: "Cô chọn đi."

Ngoại trừ hồi học tiểu học, trường học tổ chức đi rạp chiếu phim xem phim một lần, thì Tân Nguyệt chưa từng đi rạp chiếu phim, chỉ xem phim trên CCTV 6, đấy là trước khi lên cấp hai. Sau này, cô gần như không xem tivi nữa.

"Hay là anh chọn đi, tôi không biết nhiều bộ phim lắm."

Trần Giang Dã hiểu, anh lướt màn hình một lúc, dường như đã tìm được một bộ, đẩy ghế sang bên cạnh, sau đó ngước mắt nhìn Tân Nguyệt.

Tiếp theo, giọng nói trầm thấp vang lên từ đôi môi mỏng của anh:

"Lại đây."

Giọng nói hơi khàn, lộ vẻ mệt mỏi lơ đãng, nhưng lại có một sức hút khiến người ta không thể kháng cự.

Có một số người, không cần nói những lời trêu ghẹo, chỉ cần co rút dây thanh quản lại một chút, đè yết hầu xuống một chút, là có thể khiến tim người ta đập sai nhịp.

Tân Nguyệt âm thầm hít sâu một hơi, căng cứng cổ kéo ghế để ngồi gần hơn một chút, nhưng không quá gần anh.

Trần Giang Dã liếc cô một cái, như chê cô ngồi quá xa, miệng “chậc” một tiếng, anh trực tiếp giơ tay kéo ghế cô về phía mình, làm cho hai cái ghế gần như dính sát vào nhau.

Tim Tân Nguyệt đập thình thịch.

Cô nhanh chóng chớp mắt, nhìn vào chiếc điện thoại mà Trần Giang Dã cầm đặt ở giữa, cố gắng tập trung sự chú ý vào điện thoại, không quay đầu nhìn anh.

Trên màn hình điện thoại là một cô gái ngoại quốc mặc bộ váy cưới màu trắng của thế kỷ trước.

Tân Nguyệt nghĩ thầm, không phải anh tìm một bộ phim tình cảm lãng mạn đấy chứ.

Thật là muốn mạng cô mà.

Vì vậy, cô do dự một lát rồi hỏi: "Đây là phim gì vậy?"

Trần Giang Dã lười biếng trả lời cô: "Anh ấy là rồng."

Nghe cái tên này, Tân Nguyệt còn tưởng rằng đó là một bộ phim giả tưởng máu lửa, nên yên tâm mà xem.

Tuy nhiên, khi xem được một nửa, Tân Nguyệt mới phát hiện... Đây là một bộ phim tình cảm.

Một bộ phim tình cảm cực kỳ tươi đẹp và lãng mạn, câu chuyện mang vẻ đẹp và sự trong sáng như chuyện cổ tích.

Cô cảm thấy Trần Giang Dã thật sự muốn cái mạng này của cô.

Xem thể loại phim như thế này cùng người mình thích, dù chỉ xem trên điện thoại, môi trường xung quanh ồn ào, cũng khó mà không rung động.

Khi nam nữ chính hôn nhau, tay Tân Nguyệt đặt dưới bàn mặt, vô thức nắm chặt mép ghế, mặt nóng bừng lên từng đợt.

Cô âm thầm liếc nhìn Trần Giang Dã ngồi bên cạnh từ khóe mắt, hy vọng anh không chú ý tới khuôn mặt chắc chắn đã đỏ ửng của mình, nhưng có vẻ như anh đã nhận ra ánh mắt của cô, đưa mắt nhìn qua.

Nơi lồng ngực bỗng chốc vang lên một tiếng “thịch”, cô vội vàng tránh ánh mắt đi, không nhìn thấy nụ cười lộ rõ trên môi Trần Giang Dã.

Lúc này, đột nhiên có một tiếng hô lớn từ bên ngoài truyền tới:

"Anh Dã!"

Trần Giang Dã nheo mắt, ngẩng đầu lên.

Tân Nguyệt cũng nhìn ra bên ngoài.

"Anh Dã, ở đây!"

Một chàng trai có mái tóc nhuộm vàng, trắng trẻo, ngồi trên chiếc xe việt dã điên cuồng vẫy tay về phía này.

Sau khi xác nhận bản thân thật sự không nhìn nhầm, chàng trai trực tiếp mở cửa xe, đội mưa vọt tới từ bên đường cái, hai chàng trai và một cô gái trên xe cũng lần lượt bước xuống.

Ba chàng trai ăn mặc rất thời thượng, nhìn có vẻ không hợp với thị trấn nhỏ cũ kỹ này. Ngay cả khi bọn họ không gọi tên Trần Giang Dã, ai cũng có thể nhận ra bọn họ là cùng một nhóm người.

Cách ăn mặc của cô gái đi cùng còn bắt mắt hơn. Cô ấy mặc áo ba lỗ thiết kế rất lạ mắt, để lộ một nửa xương quai xanh và một đoạn eo nhỏ trắng như tuyết, kết hợp với hai chiếc choker kim loại đeo chồng lên nhau, mái tóc ngắn gọn gàng, cả người toát lên vẻ mảnh mai của thiếu nữ nhưng vẫn rất cá tính.

Cô ấy cũng xinh đẹp, sống mũi cao thẳng, dáng môi rất đẹp, son môi màu da, tông màu lạnh vừa vặn tôn lên vẻ ngoài vượt trội của cô ấy, là kiểu cô gái ngầu lạnh lùng mà mọi cô gái đều thích.

"Đệt, anh Dã, tôi con mẹ nó không ngờ có thể gặp được cậu ở đây!"

Chàng trai tóc vàng kích động cực độ, giọng cũng lớn, thu hút sự chú ý của cả nhà hàng, nhưng điều này không liên quan quá nhiều đến giọng nói quá lớn của cậu ta, nhóm người bọn họ ở thị trấn này dù im như thóc cũng thu hút được sự chú ý.

Trần Giang Dã thậm chí còn không kích động bằng một phần trăm của chàng trai tóc vàng, anh vẫn ngồi trên ghế, vẻ mặt thản nhiên.

"Không phải cậu nói hai ngày nữa mới đến à?"

"Không phải là muốn cho cậu một bất ngờ sao?"

Chàng trai tóc vàng cười "He he", "Không ngờ lại gặp cậu ở đây."

"Anh Dã."

Chàng trai đầu đinh đứng sau chàng trai tóc vàng thò đầu ra, chỉ Tân Nguyệt, hỏi, "Cô gái xinh đẹp này là ai vậy?"

"Sao không giới thiệu với chúng tôi?" Người thứ ba có mái tóc đen nhướng mày nói.

Chàng trai tóc vàng đã chú ý đến Tân Nguyệt từ lâu, chẳng qua vừa đến mà đã nhìn chằm chằm người ta thì không tốt lắm, bây giờ mới có dịp quan sát rõ ràng.

Khi mới nhìn thấy Tân Nguyệt, cậu đã thấy quen quen, bây giờ càng nhìn càng thấy quen, cảm giác như đã từng gặp cô ở đâu đó.

"——!"

Chàng trai tóc vàng như cuối cùng cũng nhớ ra đã từng gặp Tân Nguyệt ở đâu, còn kích động hơn vừa rồi, hỏi Trần Giang Dã, "Có phải là nữ sinh rất nổi tiếng lúc trước… Cái người đứng ở dưới cầu vượt đúng không?!"

Câu nói này vừa thốt ra, những người khác đều kinh ngạc.

Trong video đó, Tân Nguyệt chỉ xuất hiện ba giây, hơn nữa chỉ quay được góc nghiêng của cô. Khác với những nữ thần tượng mạng có ngoại hình hao hao nhau, gương mặt của Tân Nguyệt có độ nhận diện rất cao, nếu trong video gương mặt cô xuất hiện từ góc chính diện và hôm nay cô không đội mũ lưỡi trai, những người này có thể nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chàng trai đầu đinh lấy điện thoại ra, tìm kiếm từ khóa "dưới cầu vượt" lập tức tìm thấy video nổi tiếng của Tân Nguyệt, sau khi so sánh xác nhận rằng Tân Nguyệt là cô gái trong video, anh ấy tấm tắc hai tiếng:

"Đệt, anh Dã, cậu đến đây để thay đổi còn dẫn theo em gái nhỏ, đã thế cậu còn giấu chúng tôi nữa chứ!"

Chàng trai tóc đen, dù là thần thái hay ngoại hình, thoạt nhìn có vẻ là một người trầm tĩnh cơ trí, lúc này cũng không còn bình tĩnh nữa:

"Cậu như vậy là không đúng rồi, chuyện này mà cũng không nói với bọn tôi."

"Đúng vậy, đúng vậy." Chàng trai tóc vàng phụ họa.

Ba người không cần nói gì cũng đã thu hút sự chú ý, chứ chưa cần nói việc liên tục lớn tiếng nói chuyện. Tân Nguyệt thấy có người cầm điện thoại đưa về phía này, cũng không biết là nhận ra cô hay chỉ đơn thuần muốn chụp những người này.

Tân Nguyệt biết độ nổi tiếng của bản thân đã giảm xuống, nhưng khi nhìn thấy ống kính cô vẫn rất khó chịu, giơ tay đè thấp vành mũ xuống.

Trần Giang Dã chú ý tới động tác của cô, nhìn quanh một lượt, sắc mặt trầm xuống.

"Nhanh lên, anh Dã."

Chàng trai tóc vàng vẫn đứng đó hét lên.

Trần Giang Dã nhíu mày∶ “Cậu con mẹ nó sao không hét to một chút cho cả thị trấn nghe luôn đi?"

Chàng trai tóc vàng sửng sốt.

Mấy anh em bọn họ thường xuyên ân cần hỏi thăm ba mẹ nhau kiểu này, nhưng lần này cậu thật sự có chút bối rối.

Trần Giang Dã lười giải thích với bọn họ, ở đây cũng không tiện giải thích, anh đứng dậy kéo Tân Nguyệt ra ngoài.

Thấy anh chủ động kéo cổ tay một cô gái, chàng trai tóc vàng và chàng trai đầu đinh trợn mắt há hốc mồm. Trong đôi mắt của chàng trai tóc đen cũng lóe lên sự ngạc nhiên, sau đó liếc nhìn cô gái bên cạnh.

Từ khi đi vào, ánh mắt của cô gái đó rơi thẳng trên người Tân Nguyệt, lúc này lại càng chăm chú nhìn vào bàn tay mà Trần Giang Dã đang nắm.

"Trần Giang Dã, anh làm gì thế?"

Tân Nguyệt bối rối, không hiểu tại sao Trần Giang Dã lại mắng chàng trai tóc vàng như vậy, cũng không biết tại sao anh muốn kéo mình đi.

Trần Giang Dã không trả lời ngay, chỉ kéo cô đi dọc theo mái hiên đường phố một đoạn, sau đó mới dừng lại trước một cửa hàng cũ kỹ đã đóng cửa.

Anh xoay người nhìn cô∶ "Không thấy có người đang lấy điện thoại ra sao? Muốn bị chụp à?"

Trái tim Tân Nguyệt khẽ run lên.

Anh thế mà lại vì điều này. . .

"Anh Dã!"

Bọn họ đuổi theo, chàng trai tóc vàng oán giận nói với Trần Giang Dã, "Anh quá trọng sắc khi bạn!"

"Đừng ầm ĩ nữa."

Trần Giang Dã nghiêng đầu chỉ Tân Nguyệt, "Cô ấy không muốn bị chụp."

"Vậy à."

Chàng trai tóc vàng im lặng.

Chàng trai đầu đinh lại gần, "Ở đây cũng không có ai, giờ có thể giới thiệu với chúng tôi chưa?"

Tân Nguyệt vô thức nhìn Trần Giang Dã, Trần Giang Dã cũng nhìn lại.

Hai người chỉ liếc mắt nhìn nhau, Tân Nguyệt lập tức hiểu được nội dung trong ánh mắt anh, ý bảo cô tự mình giới thiệu.

Tân Nguyệt cũng cảm thấy tự giới thiệu thì tốt hơn, vì cô không phải là người của Trần Giang Dã.

Cô quay đầu nhìn bốn người trước mặt, bình tĩnh mở miệng, không hề sợ hãi∶ "Tôi là Tân Nguyệt, là hàng xóm ở đây của anh ấy, sinh ra và lớn lên ở làng Hoàng Nhai, huyện Bồ."

Chàng trai tóc vàng và chàng trai đầu trọc lập tức đồng thanh ∶ "Đệt?!"

"Cậu không nói dối bọn tôi chứ, nhìn cậu chẳng giống người nông thôn chút nào."

Chàng trai tóc vàng nghĩ gì nói nấy, chàng trai đầu trọc lại lườm cậu một cái∶ "Con mẹ nó, thời đại nào rồi, giờ nông thôn với thành thị không khác nhau là mấy đâu."

Chàng trai tóc vàng cũng lườm cái người chỉ biết nịnh hót này một cái∶ "Vậy cậu con mẹ nó nói “đệt” làm cái quái gì?”

"Tôi con mẹ nó tỏ vẻ ngạc nhiên một chút cũng không được sao?"

"Ngạc nhiên cái gì? Còn không phải con mẹ nó ngạc nhiên vì người ta là người nông thôn à."

“Đệt, Từ Minh Húc, cậu con mẹ nó câm miệng lại!”

Hai người chỉ nói vài câu ngắn ngủn mà tần suất từ “con mẹ nó” xuất hiện vô cùng nhiều.

"Mọi người thường nói người thành phố có ý thức cao hơn người nông thôn, đặc biệt là ở các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải và Quảng Châu. Nhưng ở nông thôn, Tân Nguyệt chưa từng nghe thấy cuộc đối thoại nào chứa nhiều từ “con mẹ nó” như vậy.

Nhưng cả hai vẫn đang tiếp tục:

“Mắc gì tôi phải câm miệng, sao cậu con mẹ nó không câm đi?”

“Miệng của tôi con mẹ nó không phun đầy cứt giống cậu.”

Chàng trai tóc đen đứng bên cạnh dường như không nhịn nổi nữa: “Hai cậu đền câm miệng lại đi.”

Bị anh ấy cắt ngang như vậy, hai người mới nhận ra bọn họ đã để lộ bộ mặt thật ngay khi vừa gặp người đẹp, bèn nhanh chóng ngậm miệng lại, nhưng thực ra cũng không có gì, hai người đều rất rõ ràng, Tân Nguyệt không phải là người bọn họ có thể để ý.

Chàng trai tóc vàng ho khan vài tiếng, che giấu sự xấu hổ: “Vậy… Chúng ta cũng tự giới thiệu đi."

Cậu bắt đầu trước∶ "Tôi tên là Từ Minh Húc, tôi và anh Dã cũng là hàng xóm, chúng tôi biết nhau từ lúc còn học mầm non.”

Chàng trai đầu trọc nói tiếp∶ "Tôi tên là Lưu Duệ, cũng quen biết anh Dã từ nhỏ."

Tiếp theo.

“Phó Thời Việt, bạn của anh Dã."

Đơn giản và rõ ràng.

Sau cùng chỉ còn lại cô gái tóc ngắn kia.

Cô ấy lạnh lùng mở miệng: "Kiều Ngữ, ngữ trong im lặng."

"——!"

Hai mắt Từ Minh Húc và Lưu Duệ đồng thời mở to, đều là vẻ mặt "cảm giác như sắp có trò hay, nhưng lại không dám xem".

Khoảng mười giây đó, không ai nói lời nào, bầu không khí như đóng băng.

Xuất phát từ trực giác của con gái, từ khi Kiều Ngữ vừa mới xuất hiện, Tân Nguyệt đã cảm thấy cô ấy có khả năng thích Trần Giang Dã, và bây giờ cô gần như chắc chắn về chuyện này, nhưng cô không cảm thấy Kiều Ngữ có địch ý gì với cô như những gì bọn Từ Minh Húc nghĩ.

Cô không có bất kỳ địch ý nào với Kiều Ngữ, vì cô chưa bao giờ hy vọng xa vời một ngày nào đó Trần Giang Dã sẽ thuộc về một mình cô.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Giang Dã, cô đã biết, chắc chắn có rất nhiều người thích anh.

Con gái ở tuổi này, ai mà không yêu người như anh đây.

"Xe đâu?"

Trần Giang Dã phá vỡ bầu không khí có chút kỳ lạ này.

"Xe?"

Từ Minh Húc có hơi không tập trung, nhất thời không kịp phản ứng.

Vẫn là Phó Thời Việt đã trả lời anh: "Xe máy Từ Minh Húc mang cho cậu ở phía sau xe."

"Ồ."

Trần Giang Dã cầm điện thoại nhìn giờ, rồi liếc ra ngoài, thấy mưa vẫn đang rơi.

"Bây giờ là ba giờ hơn, từ đây đến làng Hoàng Nhai mất hơn một tiếng, chỗ tôi ở nhờ chỉ có mì ăn liền, không có gì để chiêu đãi các cậu. Nếu các cậu muốn ăn ngon, uống ngon, ngủ ngon giấc, bây giờ có thể quay lại huyện, bằng không với địa hình của nơi này, khả năng cao là tối muộn các cậu sẽ rơi xuống mương."

Từ Minh Húc hỏi: "Cậu có đi cùng bọn tôi không?"

Trần Giang Dã hất cằm về phía Tân Nguyệt: "Tôi phải đưa cô ấy về."

"Hay là thế này đi, anh Dã, bọn tôi chờ cậu đưa Tân Nguyệt về, sau đó cậu đi huyện Bồ với bọn tôi. Giờ mấy anh em chúng ta mà không tụ tập, đợi cậu về Thượng Hải, chắc Phó Thời Việt đã ra nước ngoài rồi."

Trần Giang Dã nói: "Tối nay tôi phải về."

"Vì sao?"

Trần Giang Dã không trả lời ngay lập tức, anh vô thức nhìn Tân Nguyệt ở bên cạnh, một lát sau mới nói: "Trần An Lương đã thề với tôi, nếu tôi có thể không qua đêm ở ngoài, sau này ông ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa."

Nghe xong lời của anh, Lưu Duệ cười hai tiếng: "Anh Dã, bố cậu xem chương trình thay đổi cuộc sống nhiều quá rồi phải không, thật sự nghĩ rằng cậu ngoan ngoãn ở đây hai tháng thì có thể đổi tính đổi nết à?"

Lưu Duệ nói như vậy, Từ Minh Húc đột nhiên nhớ ra: "Tôi nghĩ không phải chú Trần xem chương trình thay đổi cuộc sống nhiều đâu."

Lưu Duệ nói: "Vì sao?"

"Hai ngày trước tôi cãi nhau với bố, tôi nghe bố tôi nói rằng ông ấy cũng muốn tìm người đến xem nên trị tôi như thế nào, sau đó tôi nghe ông ấy gọi điện thoại cho chú Trần, muốn xin phương thức liên lạc của đại sư Bạch gì đó, lúc ấy tôi vẫn chưa nghĩ tới anh Dã, giờ nghĩ lại..."

Từ Minh Húc vỗ mạnh vào đùi mình, "Anh Dã, anh đây là bị thần côn hãm hại rồi!"

Trần Giang Dã dường như không quan tâm đến lý do này, vẻ mặt không thay đổi chút nào, nhưng Từ Minh Húc và Lưu Duệ lại cảm thấy căm phẫn thay anh.

"Mẹ nó, thời đại nào rồi mà có những người còn mê tín như vậy, thật không hiểu nổi!"

"Đúng vậy, bố tôi cũng vậy, lại còn con mẹ nó quyên tiền xây chùa dựng miếu, đốt tiền đến điên luôn rồi, nếu ông ấy thật sự tin Phật, cầm số tiền này xây thêm vài ngôi trường tiểu học hy vọng, chẳng phải công đức còn cao hơn xây chùa sao?"

Tân Nguyệt nghe bọn họ càu nhàu với nhau, đôi lông mi dài của cô chậm rãi cụp xuống.

Cô từng nghe nói người giàu còn mê tín hơn người nghèo, hóa ra là thật.

Phật tổ ngồi trên cao trong miếu đường, chưa độ được hết chúng sinh đang lầm than, đã tự có những người chưa từng trải qua cực khổ dát vàng lên thân Phật.

Có lẽ đó cũng là lý do tại sao, đau khổ trên thế gian này chưa bao giờ chấm dứt, và Phật tổ vẫn vĩnh viễn bất diệt.

Tân Nguyệt luôn cho rằng, mình sinh ra ở nơi thôn xa hẻo lánh, cách tầng lớp người giàu có này rất xa.

Thực tế đúng là như vậy, dù bọn họ đứng ngay trước mắt cô, nói chuyện với cô, cô vẫn cảm thấy giữa bọn họ và mình luôn có một khoảng cách như dải Ngân Hà.

Bọn họ như bay trên những đám mây hư ảo, mà cô lại mắc kẹt trong hố sâu.

Cô biết một ngày nào đó mình có thể thoát ra được, nhưng ít nhất cũng phải mất một năm nữa.

Điều này khiến cô không thể nhịn được mà nghĩ∶

Nếu một năm sau cô gặp được Trần Giang Dã, vậy cô nhất định sẽ dũng cảm hơn bây giờ rất nhiều.

"Hai người các cậu có thể yên lặng một chút được không, lỗ tai tôi đau hết rồi này." Phó Thời Việt ngoáy lỗ tai, nói.

Từ Minh Húc và Lục Duệ đều thuộc loại người nói nhiều, giọng lại lớn, hai người chỉ cần đứng gần nhau, mức độ tổn gây thương lỗ tai người khác tăng lên gấp bội, còn ồn ào hơn cả ve sầu trên cây vào mùa hè.

"Chúng ta vừa nói đến đâu rồi?"

Bị Phó Thời Việt ngắt lời, Từ Minh Húc cuối cùng cũng nhận ra mình lạc đề.

Phó Thời Việt không để ý đến cậu, quay đầu nhìn Trần Giang Dã: "Nếu nói như vậy, chúng ta cũng không thể cứ giải tán được, lần sau có lẽ phải đến kỳ nghỉ đông cậu mới gặp lại tôi đấy."

Trần Giang Dã "chậc" một tiếng, nói với giọng điệu hơi mất kiên nhẫn: "Ngày mai tôi đến tìm các cậu."

Phó Thời Việt biết lý do tại sao anh mất kiên nhẫn: "Tôi thấy chỗ này cách vị trí cậu gửi còn hơn hai mươi cây số, từ đây đến huyện Bồ lại mấy mấy chục cây số, nếu cậu đi xe đạp cả đi cả về sẽ mất hơn nửa ngày."

"Gì? Còn hơn hai mươi cây số?"

Từ Minh Húc bất ngờ.

"Thôi bỏ đi, bỏ đi."

Từ Minh Húc xua tay, nói: "Anh Dã, cậu đừng đến tìm chúng tôi nữa, chúng tôi trực tiếp về nhà với cậu, cũng không phải chúng ta chưa từng chen chúc nhau ngủ chung trên một cái giường bao giờ."

"Không có điều hòa, ngủ chung một giường, cậu con mẹ nó muốn tôi nóng chết à."

Từ Minh Húc “Ồ” một tiếng∶ "Vậy thì một người ngủ dưới đất, một người ngủ trong xe.”

“Các cậu ngủ trong xe, vậy tôi con mẹ nó ngủ ở đâu?"

Kiều Ngữ đạp Từ Minh Húc một cái.

"Cậu..."

Từ Minh Húc quay đầu nhìn cô ấy, không biết suy nghĩ gì, con ngươi chậm rãi bay về phía Tân Nguyệt.

Cậu nhìn Tân Nguyệt, lại nhìn Kiều Ngữ, cuối cùng hít sâu một hơi, lấy hết can đảm hỏi Tân Nguyệt ∶ "À chuyện là ... Tân Nguyệt ơi, Kiều Ngữ có thể ở nhà cậu không?"

Câu hỏi của Từ Minh Húc khiến Kiều Ngữ sửng sốt, nhưng cô ấy không nói gì.

Tân Nguyệt nhìn Kiều Ngữ với vẻ mặt thản nhiên: "Nếu cậu không ngại ngủ cùng giường với tôi thì có thể ở nhà tôi."

Mọi người đều nhìn về phía Kiều Ngữ, Kiều Ngữ nhìn Tân Nguyệt.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, đều không có biểu cảm gì, nhưng những người bên cạnh lại cảm thấy như hai người đang âm thầm phân chia cao thấp, dù sao hai người đều bình tĩnh nhìn vào mắt đối phương, ánh mắt không lùi bước, không tránh né.

Trong phút chốc, bầu không khí dường như lại đông cứng một lần nữa, ngay cả mưa cũng gần như dừng lại.

Vừa rồi trời mưa rất to, nhưng bây giờ chỉ còn mưa phùn.

Lưu Duệ nhìn hai người, rồi lại len lén liếc nhìn Trần Giang Dã, sau đó vươn tay nắm cánh tay của Từ Minh Húc, người ta thường nói tình địch gặp nhau, liếc nhau đến đỏ cả mắt, cậu còn để hai người ngủ chung, như vậy không phải là đang đổ thêm dầu vào lửa sao?

Mặc dù hiện tại Lưu Duệ không biết Tân Nguyệt có tình cảm gì với anh Dã của bọn họ hay không, nhưng anh ấy cảm thấy anh Dã đẹp trai, có võ thuật đỉnh cao, cực kỳ ngầu lòi, đã đẹp sai ngút trời lại còn giàu sụ, không có cô gái nào lại không thích anh Dã được.

Khi Lưu Duệ cảm thấy không thể chịu nổi bầu không khí này nữa, Kiều Ngữ cuối cùng cũng mở miệng∶

"Không ngại."

Lưu Duệ thở phào nhẹ nhõm.

Từ Minh Húc vội vàng nhảy ra nói: "Vậy quyết định như vậy đi!"

Dù sao chuyện đã đến nước này, Từ Minh Húc cũng mặc kệ.

"Vậy bây giờ chúng ta…"

Từ Minh Húc liếc mắt đến Trần Giang Dã: "Đi thôi?"

Trần Giang Dã giơ tay mở chiếc ô trong suốt, ném túi đồ lớn trong tay cho Từ Minh Húc: "Các cậu lên xe đợi đi, tôi đi lấy xe tới."

Nói xong, anh che ô bước ra ngoài mái hiên, nhưng vừa bước ra thì dừng lại.

Anh quay đầu nhìn Tân Nguyệt∶ Ngẩn người ra đó làm gì?"

Tân Nguyệt chớp mắt, có chút bối rối.

"Cô không che ô cho tôi thì sao tôi chạy xe được?"

Tân Nguyệt nghĩ cơn mưa phùn này có vẻ không cần phải che ô, nhưng cô vẫn đi về phía anh.

Nếu cô ở lại đây, bầu không khí chắc chắn sẽ rất gượng gạo.

Những giọt mưa như tơ bạc rơi trên ô, không phát ra tiếng động.

Sau khi thấy Tân Nguyệt tới gần, Trần Giang Dã nghiêng chiếc ô mà anh vẫn luôn giơ thẳng về phía cô một chút, mặc dù mưa đã rất nhỏ.

Hai người sóng vai đi về phía trước, chậm rãi như đang dạo bước.

Sau khi bọn họ đi được một đoạn, Từ Minh Húc mới chợt nhận ra: "Anh Dã chạy xe bằng một tay cũng được mà, đúng không?"

Cậu vươn tay ra ngoài hứng mưa∶ "Mưa nhỏ như vậy, cậu ấy còn cần người khác che ô sao? Lúc trước mưa nhỏ như vậy cậu ấy… Từng che ô chưa nhỉ?"

Khi nói đến những từ cuối cùng, cậu dừng lại một chút, bởi vì Lưu Duệ huých vào cánh tay cậu.

Cậu biết vì sao Lưu Duệ huých mình một cái, nhưng mọi người đều không mù, cậu cảm thấy cho dù mình không nói ra, Kiều Ngữ chắc chắn cũng nhận ra anh Dã đối xử với Tân Nguyệt khác biệt như thế nào.

Cậu thậm chí dứt khoát quay đầu nói với Kiều Ngữ: “Chị Ngữ, đừng tiếp tục treo cổ trên cây anh Dã nữa."

Ánh mắt của Kiều Ngữ run lên, rồi quay qua trừng cậu, cô ấy lạnh lùng nói: "Con mẹ nó, ai cần cậu lo."

Tân Nguyệt và Trần Giang Dã đã đi một đoạn xa, không nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Khi trời mưa, thế giới trở nên yên tĩnh, rất ít người qua lại trên đường, con đường thị trấn cũ kĩ chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Cô không hỏi tôi sao?"

Trần Giang Dã phá vỡ sự im lặng, đột ngột hỏi một câu này.

Tân Nguyệt nghi hoặc, quay đầu nhìn anh: "Hỏi anh cái gì?"

Trần Giang Dã cúi đầu nhìn cô: "Tại sao tối hôm đó tôi không nói thật với bố cô?"

Lúc này Tân Nguyệt mới nhớ ra, lúc đó bố cô hỏi có phải anh đến đây để trải nghiệm phong cảnh làng quê không, lúc đó anh nói là phải.

Ngày hôm nay, theo những gì nhóm Từ Minh Húc nói, lại giống như là vì anh làm sai chuyện gì đó, hoặc quá nổi loạn, bố anh tìm đại sư đoán mệnh, sau đó mới gửi anh đến đây để cải tạo.

"Nếu anh không nói thật, chứng tỏ anh không muốn nói, thì tại sao tôi lại muốn hỏi?"

Cô nói.

Trần Giang Dã đột nhiên dừng lại.

Tan Nguyệt không biết anh định làm gì, mờ mịt nhìn anh.

Anh cũng không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh như vòng xoáy của biển sâu, u ám và khó lường.

"Anh định làm gì?"

Tân Nguyệt thật sự rất mơ hồ.

Trần Giang Dã khẽ cười, lúc này mới chậm rãi nói:

"Tân Nguyệt, cô không tò mò về tôi sao?"

Giọng nói của anh như có một loại ma lực đặc biệt, mỗi khi anh gọi tên cô, dễ dàng khiến hô hấp của cô rối loạn.

Cô không biết phải trả lời thế nào, đầu óc cũng không thể suy nghĩ.

Nhưng anh lại nhất quyết muốn có được câu trả lời.

"Hả?"

Tân Nguyệt nhanh chóng chớp mắt, ép bộ não phải hoạt động, tìm kiếm một câu trả lời phù hợp.

Rõ ràng cô luôn tò mò về anh.

Nếu không phải vì sự tò mò đó, vào ngày anh xuất hiện ở đây, cô sẽ không nhìn thấy anh đứng dưới đám mây rực lửa trên bầu trời, có lẽ cô cũng không sẽ không bị cuốn hút đến vậy.

Nhưng cô không thể nói rằng cô vẫn luôn tò mò về anh.

Điều đó quá mờ ám.

Sự mập mờ giữa bọn họ, dường như cũng bắt đầu vì sự tò mò của cô.

Nếu không phải vì sự tò mò, cô sẽ không hỏi anh vì sao lại cười vào ngày nhìn thấy con rắn lục đó, cũng sẽ không nghe được câu trả lời khiến tim cô đập loạn nhịp.

Tuy nhiên, có những việc không liên quan đến sự tò mò. Nếu biết một chuyện mà anh không muốn nói, nhưng vẫn tiếp tục hỏi dò, đó là hành vi bất lịch sự và không tôn trọng người khác, nhưng bây giờ đầu óc Tân Nguyệt hơi hỗn loạn, không thể suy nghĩ được, cô nghẹn họng ngẫm nghĩ cả buổi mới thốt ra được một câu:

"Anh chưa từng nghe qua câu tò mò hại chết mèo sao."

Câu nói này lại thành công khiến Trần Giang Dã bật cười.

"Đó là mèo, không phải cô, cũng không phải tôi."

Giây trước anh vẫn đang cười, giây sau khi nói câu này, giọng điệu dần trầm xuống, đáy mắt không hề có ý cười ngả ngớn, như đang nghiêm túc nói cho cô biết:

Anh không sẽ làm hại cô.

Anh sẽ không để cô tiếp tục hãm sâu trong vũng bùn mà cô đã bị mắc kẹt này nữa.

Vì vậy...

"Tân Nguyệt, cô có thể tò mò về tôi."

Anh nói.

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Aaaaaaa, tôi xin phép trước nhé!

Không biết các bạn có hiểu không, dù sao thì tôi cũng rất say mê, đừng để ý đến tôi nữa, Trần Giang Dã muốn lấy cái mạng này tôi.

P/s: Về Kiều Ngữ, hoàn toàn không phải là câu chuyện mà các bạn tưởng tượng đâu.

Dự báo chương sau:

Tân Nguyệt, cô con mẹ nó đúng là nhân tài. (Không phải cãi nhau)

Bình Luận (0)
Comment