Thình thịch, thình thịch,...
Tân Nguyệt nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập và dữ dội.
Bên cạnh có xe máy lao vút qua, tiếng động cơ vang vọng khắp đường phố, nhưng cô vẫn chỉ nghe thấy nhịp tim đập vừa nhanh vừa nặng nề của mình.
Cô thậm chí còn nghĩ, liệu Trần Giang Dã có nghe thấy tiếng đập mạnh mẽ quá mức cho phép này không.
Nếu vậy thì cô phải chối cãi thế nào đây.
Anh luôn biết cách nói những lời khiến cô nghĩ ngợi lung tung, tâm trí rối loạn, giống như một tay lão luyện trên tình trường, chỉ cần vài câu đã khiến cô chìm đắm.
Nhưng hình như...Cũng không cần phải chối cãi.
"Tôi không muốn lừa cô."
Anh kéo bầu không khí mập mờ trở về chủ đề ban đầu.
"Chỉ là hôm đó bố cô cũng ở đó, tôi không thể nói bởi vì tôi suýt g**t ch*t người em cùng cha khác mẹ được."
Lòng Tân Nguyệt chấn động mạnh, cô kinh ngạc hai mắt mở lớn.
Thấy phản ứng của cô, Trần Giang Dã lầm bầm: "Nếu lúc đó tôi nói vậy, sợ là bố cô sẽ không nấu cơm cho tôi ăn ké nữa."
Đúng vậy, một người nguy hiểm như thế, chắc chắn bố cô sẽ bảo cô nhanh tránh xa anh ra, dù anh là ân nhân cứu mạng của cô.
Chỉ là cô vẫn hơi nghi ngờ chuyện này.
Mặc dù cô và Trần Giang Dã chỉ mới quen biết chưa đầy một tháng, nhưng với sự hiểu biết của cô về anh đến giờ, cô cảm thấy mặc dù anh có khuynh hướng bạo lực, đánh nhau tàn nhẫn đến đáng sợ, trong xương cốt anh ẩn chứa sự điên cuồng của nhân cách phản xã hội, nhưng cô vẫn cảm thấy anh không phải loại người cố ý g**t ch*t em trai.
Cô muốn hỏi anh có phải có hiểu lầm gì trong chuyện này không, thấy vẻ mặt của anh vẫn là dáng vẻ "Cô không tò mò về tôi sao", nên cô bộc lộ suy nghĩ của mình:
"Có phải có hiểu lầm gì không?"
Nhưng Trần Giang Dã lại nói: "Không."
Lòng Tân Nguyệt lại chấn động, hai mắt lại mở to.
Trần Giang Dã nhếch mép cười một cách lười biếng: "Bây giờ có phải cô cũng không muốn cho tôi vào nhà cô nữa không?"
Thấy anh hù dọa người khác xong lại cười lưu manh, Tân Nguyệt liếc anh một cái: "Cho nên nếu anh còn muốn vào nhà tôi thì hãy nói rõ ràng ngọn nguồn đi."
Trần Giang Dã như chậm rãi hít một hơi, khóe miệng nhếch lên dần hạ xuống, ngay cả ánh mắt cũng trầm xuống, tối đen như mực.
Anh im lặng vài giây rồi mới mở miệng, giọng hơi khàn: "Tôi từng nuôi một con mèo, hồi nhỏ nhặt được ở bên ngoài trường học, nói theo tôi mười năm, năm ngoái nó chết rồi."
Nghe đến đây, Tân Nguyệt đã có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhưng tim cô vẫn không tự chủ được thắt lại.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn sự bi thương hiện lên trong đôi mắt anh, mặc dù rất nhạt thôi, nhưng nó như bầu trời u ám lúc này, kéo theo cảm giác tĩnh mịch và cô đơn vô biên, lặng lẽ lan tràn khắp nơi nó có thể chạm tới.
"Tôi cứ nghĩ nó già quá rồi, cho đến vài ngày trước khi đến đây."
Anh dừng lại một chút, nuốt nước bọt, yết hầu hạ xuống thấp nhất rồi cực kỳ chậm rãi di chuyển lên lại.
Tân Nguyệt thấy gân xanh nổi lên hai bên thái dương của anh, tay cầm ô cũng bởi vì dùng lực mà các khớp ngón tay trắng bệch.
"Tôi mới biết... “
Anh tiếp tục nói: “Nó bị người em trai kia của tôi b*p ch*t."
Tân Nguyệt đã đoán được chuyện sẽ như vậy, cảm giác tim co rút đau nhói từng hồi, mũi cũng hơi chua xót.
Cô luôn nghĩ mình lạnh lùng và vô cảm, nhưng cô lại không thể chịu nổi khi thấy người già và động vật bị bắt nạt, nhìn thấy hoặc nghe thấy đều dễ khiến mũi cô chua xót.
Từ sau vụ tai nạn xe cộ, lần duy nhất cô khóc là khi xem chương trình "Con sư tử cuối cùng" trên CCTV-1.
Khi nhìn thấy con sư tử cái tên là Mã Đế Đào trải qua một phen liều chết chiến đấu với nhiều kẻ địch, và rồi vào đêm trước bình minh, qua ánh sáng lờ mờ, cô nhìn chằm chằm về phía con sư tử đực dũng mãnh đang yếu ớt th* d*c vì bảo vệ lãnh thổ bị bao vây, cô đã khóc đến mức cả người run bần bật.
Sau đó, chỉ cần nghe ai đó nói về cái tên “Mã Đế Đào” trong giờ nghỉ, cô sẽ không kìm được, chóp mũi chua xót.
Nhìn câu chuyện xưa qua màn hình đã làm cô cảm thấy trái tim mình như bị xé nát, huống chi là những người phải tự mình trải qua.
Cô biết rất ít về quá khứ của Trần Giang Dã, nhưng chỉ dựa vào những lời kể ít ỏi của anh về quá khứ trước đây, cô có thể biết được anh là người thiếu thốn tình cảm gia đình, mẹ bỏ rơi anh, bố cũng không đổi xử tốt với anh cho lắm, hơn nữa còn có một người em cùng cha khác mẹ.
Người ta thường nói, nếu một người đàn ông không còn yêu một người phụ nữ, thì ông ta sẽ chán ghét cả đứa con của cô ấy, không phải tất cả đàn ông đều như vậy, nhưng thực tế lại chứng minh có quá nhiều người đàn ông không quan tâm đến con của vợ trước, nhưng lại tốt xử vô cùng tốt với con của người vợ sau.
Trong một gia đình có gốc gác như vậy, con mèo làm bạn với anh mười năm kia chắc chắn đã trở nên quan trọng hơn bất kỳ ai.
Nếu cô là Trần Giang Dã, sau khi biết ai đó cố ý g**t ch*t con mèo đã làm bạn với mình suốt mười năm, chắc chắn cô cũng sẽ muốn giết người đó.
Cô dùng sức sức nuốt khan, đè nén cảm giác nghẹn ở cổ họng, ngẩng đầu hỏi anh: "Cho nên anh muốn cậu ta đền mạng?"
Đôi mắt Trần Giang Dã cụp xuống, cảm xúc đã được kiểm soát tốt, chỉ thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Có một số điều Tân Nguyệt cảm thấy chắc hẳn anh đã biết, nhưng cô vẫn muốn nói: "Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng anh đã bao giờ nghĩ, anh giết cậu ta rồi, anh cũng phải đền mạng cho cậu ta, chỉ vì loại người thối nát này, không đáng đâu."
Tân Nguyệt nhấn mạnh ba từ cuối cùng, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Thối nát?"
Trần Giang Dã đột nhiên nở nụ cười: "Nhưng người mẹ kế của tôi nói, tôi mới là kẻ thối nát, dù có mười cái mạng cũng không đền nổi mạng con trai bà ta."
Khi anh nói điều này, đáy mắt không có vẻ tức giận, dường như chính anh cũng cho rằng mình thối nát, chỉ có chút khinh bỉ, có lẽ là vì câu cuối cùng.
"Chắc bà ta rất lo lắng anh sẽ tranh giành gia sản với con trai của bà ta chứ gì?" Tân Nguyệt hỏi.
"Tất nhiên."
Trần Giang Dã nhướng mày, mang theo một chút thắc mắc không hiểu sao cô lại hỏi vậy.
Tân Nguyệt nghiêng đầu: "Vậy tại sao anh còn tin lời bà ta?"
Trần Giang Dã sững sờ một giây, phút chốc lại cười.
Tân Nguyệt nhìn anh, chậm rãi chớp mắt.
Sao anh có thể là kẻ thối nát được, anh là người kéo cô từ quỷ môn quan trở về, là người sẵn sàng cởi áo cho cô để tránh bị lộ da thịt, là người duy nhất tránh mặt cô khi anh hút thuốc...
Có thể anh hơi nóng nảy, thích đánh nhau, có lẽ cũng không thích học hành, còn rất ngầu... Nhưng anh rất tốt, thật sự rất tốt.
"Sau này đừng vì loại người thối nát này mà tự đưa mình vào rắc rối."
Tân Nguyệt không kìm được lại bắt đầu giảng đạo lí.
Thích một người, là sẽ trở nên lắm lời.
Bởi vì quan tâm.
Khóe môi giương cao của Trần Giang Dã đã không thể kìm lại được nữa: "Tôi không ngu ngốc như vậy."
Tân Nguyệt ngạc nhiên nhướng mày: "Sao? Anh còn biết mượn dao giết người à?"
Lần này, Trần Giang Dã thật sự bật cười thành tiếng.
"Tân Nguyệt, cô con mẹ nó đúng là nhân tài."
Giọng nói của anh mang theo niềm vui sướng của ma cà rồng sau khi uống máu, ánh mắt tràn đầy sự thèm khát và hưng phấn khi không thể khống chế h*m m**n cắn cổ người khác.
"Tôi nói này."
Tân Nguyệt thở dài: "Khi anh khen người khác, có thể đừng nói tục được không?"
"Không thể."
Trần Giang Dã dùng đầu lưỡi chọc bên má, thuận tiện còn lướt qua hàm răng.
Tân Nguyệt bĩu môi: "Khen người ta mà như đang chửi, chắc anh đã mắng em trai mình đến nửa sống nửa chết rồi phải không?"
Đôi mắt thường xuyên khép hờ của Trần Giang Dã mở to trong chốc lát.
Nhìn biểu cảm của anh, Tân Nguyệt cũng tròn mắt: "Tôi đoán đúng rồi chăng?"
"Tân Nguyệt, cô con mẹ nó đúng là có chút thông minh đấy."
Trần Giang Dã hơi cúi người xuống, nhìn chằm chằm cô.
Tân Nguyệt nghiêng đầu nghi hoặc: "Có thể mắng đến mức đó sao?"
"Nó bị bệnh tim."
Trần Giang Dã nói xong, sau đó lười biếng đứng thẳng lên.
Tân Nguyệt hơi kinh ngạc, sửng sốt hai giây mới nói: "Anh đây mới thật sự là giết người tru tâm*.”
[*] Giết người tru tâm: đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì g**t ch*t một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần.
Trần Giang Dã cúi đầu, ở nơi đáy mắt có một vài tia sáng nhỏ vụn, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên:
"Cô có biết cô có chút khiếu về nghệ thuật ngôn ngữ không?"
Tân Nguyệt coi như anh đang khen mình: "Cảm ơn khích lệ."
Trần Giang Dã quay đầu sang một bên, đầu lưỡi chọc vào má, nở nụ cười, một lát sau anh mới quay đầu lại: "Đi thôi, lấy xe."
Anh bước đi, Tân Nguyệt theo sau.
Nơi đỗ xe cách đây không xa, họ nhanh chóng tới.
Núi rừng ẩm ướt, nhiều nơi trên mặt đất có rêu xanh, khi đất khô có thể thấy rêu xanh rất rõ ràng, mưa rơi thì không dễ thấy. Tân Nguyệt không để ý, giẫm lên một đám rêu, đột nhiên trượt chân, nếu không phải cô túm lấy cánh tay Trần Giang Dã theo bản năng thì chắc cô đã ngã sõng soài ra đất rồi.
Bây giờ cô không đến mức ngã xuống nhưng chân đã trượt gần nửa mét, hoàn toàn phải dựa vào cánh tay Trần Giang Dã mượn lực chống đỡ.
Cô muốn đứng lên nhưng phía sau là rêu xanh, giẫm lên là trượt ngay, động tác rất giống bước nhảy moonwalk của Michael Jackson nhưng là phiên bản ngược, mà tư thế cũng rất giống phiên bản ngược của động tác nghiêng người mang tính biểu tượng của ông ấy, chỉ là người ta có thể dễ dàng đứng lên, còn cô chỉ có thể cố gắng vùng vẫy một cách hài hước.
Nói thật là hơi xấu hổ.
Một tiếng cười khẽ vang lên từ trên đỉnh đầu.
Tư thế hiện tại của Tân Nguyệt chỉ cần nhìn lên là có thể nhìn thấy biểu cảm của anh.
Người này không kéo cô lên thì thôi, còn cười, cô muốn thu hồi những suy nghĩ tốt đẹp trước đó về anh.
Cô liếc anh một cái: "Anh còn không mau kéo tôi lên."
Trần Giang Dã nhìn xuống, lông mi dài và dày rủ xuống, nhưng con ngươi lại sáng hơn bình thường, mơ hồ có ánh sáng đang nhảy nhót trong đôi mắt anh.
"Đưa tay cho tôi."
Anh đưa một tay không cầm ô tới.
Tân Nguyệt gần như không thể chịu được nữa, không quan tâm đến những thứ khác, một tay bắt lấy tay anh.
Tay Trần Giang Dã rất to, lòng bàn tay khô ráo, phủ một lớp chai mỏng, ma sát với lòng bàn tay cô có cảm giác ngứa ran, đặc biệt là khi anh đặt tay vào lòng bàn tay cô xoay nửa vòng rồi nắm chặt cả bàn tay cô khiến cảm giác ngứa ngáy đó biến thành dòng điện chạy dọc theo cánh tay đến thẳng đại não.
Trong thoáng chốc, dòng suy nghĩ của Tân Nguyệt trở nên hỗn loạn, chờ cô lấy lại tinh thần thì đã bị Trần Giang Dã kéo lên.
Vì một tay cô còn đang bám vào cánh tay trái của anh, bàn tay kia lại bị anh nắm chặt, tư thế của hai người có cảm giác như đang cùng nhau cầm ô nhảy múa dưới mưa.
"Đứng vững chưa?"
Giọng nói trầm của anh truyền vào màng nhĩ, hơi thở của anh thổi qua tóc cô ở khoảng cách rất gần.
Chỉ một cái chạm nhẹ, thậm chí còn không tính là chạm, nhưng lại làm cô bất giác nhún vai hai cái.
Cô vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, không nói gì.
Trần Giang Dã cúi đầu nhìn cô, thu hết biểu cảm của cô vào đáy mắt.
"Mang giấy không?"
"Có."
Tân Nguyệt lập tức xoay người đi ra ngoài ô, lấy giấy vệ sinh lau nước trên yên xe.
Phía trước xe là một cái cây sum suê, có thể ngăn được mưa phùn lất phất bên ngoài, Trần Giang Dã cầm ô chậm rãi đi về phía Tân Nguyệt.
Đi được nửa chừng, một cơn gió bất ngờ thổi tới, những giọt nước trên lá cây đột nhiên rơi xuống.
Với tốc độ gần như là bản năng, Trần Giang Dã nhanh chóng vươn tay giơ ô lên qua đỉnh đầu Tân Nguyệt, che mưa cho cô, còn bản thân thì bị ướt.
Những giọt nước từ trên cây rơi xuống lớn hơn cả những giọt mưa lúc nãy, Trần Giang Dã lập tức bị ướt một vài chỗ, một giọt nước còn rơi trúng xương mày anh, gần như đập thành tiếng, nhưng anh chỉ bình tĩnh nhắm mắt lại, giơ tay lau nước đi, rồi thuận tay vuốt ngược tóc ra sau.
Tân Nguyệt đột nhiên nghe thấy tiếng "rào", giật mình ngước mắt lên thì thấy chiếc ô trên đầu.
Cô sửng sốt trong giây lát, khi cô quay đầu nhìn Trần Giang Dã, đúng lúc anh vuốt tóc ra sau, lộ ra khuôn mặt đẹp trai quá mức cho phép.
Đột nhiên, cô cảm thấy trái tim như bị ai đó bắt lấy, nhịp tim dừng lại, hơi thở cũng bị cuốn đi.
Trần Giang Dã từ từ mở mắt, mí mắt nhướng lên, nhìn thấy Tân Nguyệt đang ngẩn ngơ.
Anh thoáng khựng lại, sau đó ngẩng đầu nói: "Lau tiếp đi."
Tân Nguyệt hoàn hồn, nhịp tim cùng hơi thở cũng lập tức quay trở lại cơ thể.
Cô vô thức nuốt nước bọt, rời mắt khỏi anh, quay đầu đi tiếp tục lau xe.
Người đàn ông này thực sự có độc, mà loại độc tính này rất mạnh.
Bây giờ đầu óc Tân Nguyệt tràn ngập những suy nghĩ này.
Lau xe vốn không mất nhiều thời gian, nhưng Tân Nguyệt lại lau đi lau lại mãi, bởi vì cô mãi không thể bình tĩnh lại được.
Khi cô hoàn toàn tỉnh táo lại, mới nói với Trần Giang Dã là đã lau sạch, trong lúc đó anh cũng không hề thúc giục cô.
Trần Giang Dã ngồi lên xe, một chân chống trên đất, đưa ô cho cô: "Lên đi."
Tân Nguyệt ngồi lên yên xe, sau đó lùi về sau một chút.
Khi Trần Giang Dã điều chỉnh gương chiếu hậu thì thấy hành động lùi về sau của cô.
"Ngồi xa thế làm gì?"
Tân Nguyệt chớp mắt mấy cái: "Lần trước tôi cũng ngồi ở đây mà."
Trần Giang Dã nhìn cô qua gương chiếu hậu: "Trước đó cô có cầm ô che cho tôi?"
Tân Nguyệt cố vươn tay về phía trước: "Không phải như này vẫn có thể che cho anh sao?"
Trần Giang Dã nghiêng nửa đầu lại: "Tôi bảo cô che ô cho tôi chứ không bảo cô dầm mưa che cho tôi."
Tân Nguyệt muốn nói mưa nhỏ thế này, dầm một chút cũng không sao, nhưng nếu nói vậy thì lý do cô đi cùng anh sẽ không còn hợp lý nữa.
Cô chỉ có thể nói: "Phía trước không có chỗ để bám lấy."
Trần Giang Dã vẫn duy trì tư thế nghiêng nửa đầu lại, ngước mắt nhìn cô.
"Tôi không cho cô chạm vào à?”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A a a a a hôm nay cũng là ngày gào thét vì Trần Giang Dã
Dự báo chương sau: Ôm chặt