Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 23

"Tôi không cho cô chạm vào à?"

Không còn mái tóc che đi đôi mắt, ánh nhìn của anh về phía cô trở nên đặc biệt rõ ràng, trong con ngươi anh có thứ gì đó tỏa sáng rực rỡ, thiêu đốt hơn cả ánh mặt trời.

Tân Nguyệt bị anh nhìn như vậy, cộng thêm câu nói khiến trái tim dậy sóng này, cô hoàn toàn không thể nghĩ ra câu trả lời, câu nói của anh cũng không cho cô lựa chọn nào khác.

Trong bầu không khí như vậy, Tân Nguyệt không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt tránh né.

Lúc đầu, khi bọn họ còn xa lạ, cô luôn có thể nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng giờ đã thân thiết hơn nhiều, cô lại càng thấy không ổn.

Quả nhiên, thoải mái là tình bạn, nhút nhát che giấu là yêu thích.

Tân Nguyệt không quen với bản thân hay xấu hổ như vậy, cô chán nản nhíu mày, rồi nhẹ nhàng di chuyển gần sát lại người ngồi trước mặt.

Khi cô rời mắt đi, ánh mắt của người trước mặt vốn trầm xuống một chút, lúc này nhìn cô từ từ di chuyển lại gần, đáy mắt lại hiện lên ý cười, thậm chí đuôi mắt cũng nhẹ nhàng nhếch lên một chút.

Anh cười quay đầu đi, vặn tay ga.

Tiếng động cơ như máy kéo phá vỡ bầu không khí, nhưng không sao.

Trời mưa còn chưa là gì, huống chi một chút tiếng ồn này.

Cô gái phía sau trúc trắc dè dặt giữ lấy góc áo anh.

Tiếng cười khe khẽ không ngừng tràn ra từ cổ họng anh.

"Đường này xấu như vậy, cô nắm góc áo là định tự tử đấy?’’

Anh nói một cách gay gắt nhưng giọng điệu lại như đang trêu chọc một đứa trẻ.

Một câu nói như vậy, khó mà không khiến người ta suy nghĩ...

Có phải anh muốn cô ôm eo anh không.

Đôi mắt Tân Nguyệt không kiềm chế được nhìn về phía vòng eo gầy rắn chắc sau lớp quần áo của anh, đôi mặt cô bắt đầu hoang mang chớp mắt mấy cái.

Nói không muốn ôm là dối lòng, nhưng hành động này quá thân mật.

Nếu chỉ có hai người bọn họ, có lẽ cô vẫn đủ can cảm, nhưng trước mặt còn mấy người anh em nhiều chuyện của anh đang chờ nữa.

Trong thời kỳ còn mập mờ, điều khó chịu nhất là sự ồn ào.

Tân Nguyệt nhíu mày chặt hơn, tự hỏi phải làm sao mới được.

Mưa phùn như tơ bạc nghiêng nghiêng, hóa thành giọt nước nhỏ như bụi treo trên hàng mi cô, một giọt, hai giọt... Cho đến khi cả lông mi cô đều biến thành lá kim dày của cây thông trong ngày tuyết, cô vẫn chưa biết phải trả lời anh như thế nào.

Thời gian này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, dù sao người trước mặt không muốn chờ thêm nữa, dứt khoát nắm lấy tay cô và quấn vào eo mình.

"Ôm chặt."

Khi hai từ này vừa bật ra từ đôi môi mỏng của anh, tay anh vẫn đè trên cổ tay mảnh khảnh của cô, giữ bàn tay cô đặt lên eo mình, như nói một cách im lặng và bá đạo rằng —

Không được buông tay.

Eo anh thật sự rất nhỏ, nhưng để có thể ôm trọn bằng một tay, Tân Nguyệt vẫn phải dán sát vào lưng anh mới ôm được, vì vậy cô đoán anh nhất định đã cảm nhận được nhịp tim đập điên cuồng của cô.

Trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi này, cô đã không thể đếm được đây là lần thứ mấy tim cô đập nhanh như vậy rồi.

Cô vốn cho rằng, anh cũng giống như cô, hy vọng duy trì sự mập mờ là đủ rồi, nhưng bây giờ cô không chắc nữa.

Dường như anh đã bắt đầu tấn công cô rồi, mà cô hoàn toàn không thể chống cự.

Cô lại một lần nữa không nhịn được suy nghĩ, tại sao thời điểm bọn họ không gặp nhau không phải là một năm nữa, khi đó cô sẽ không cần phải kiềm chế, có thể để trái tim mình tự do bày tỏ cảm xúc.

Sắp lên lớp mười hai rồi, cô không muốn phân tâm để yêu đương. Mặc dù bây giờ không yêu đương nhưng cô vẫn bị phân tâm, nhưng nếu chỉ là mập mờ thì có thể nói dừng là dừng được.

Nếu hai người bắt đầu chính thức yêu đương, thì không phải cô muốn dừng lại là có thể dừng được, mà cô cũng không muốn nói dừng là dừng, khiến cho mối tình này trở nên tầm thường và rẻ rúng.

Cô càng không hy vọng, Trần Giang Dã sẽ từ một chàng trai đẹp đẽ nổi bật trong ký ức của cô, biến thành một người chỉ chơi đùa cô, nói chia tay là chia tay.

Cho dù anh không có ý định chia tay như cô, vẫn giữ liên lạc từ xa, điều này đối với cô mà nói, như vậy cũng không được.

Cô không phải là người có thiên phú dị bẩm, hay có chỉ số thông minh hơn người, nếu muốn thi đậu vào trường đại học mơ ước, tiến thêm một bước đến lý tưởng của mình, cô phải tranh thủ từng giây từng phút, chăm chỉ học tập, khổ luyện và dành toàn tâm toàn ý tập trung vào việc học hành.

Điều này không công bằng với người còn lại, tình yêu cũng sẽ bị g**t ch*t trong sự chờ đợi lâu dài.

Cô càng không biết liệu mình có thể kiềm chế, giữ được sự tỉnh táo, luôn luôn đặt việc học lên hàng đầu nữa hay không.

Người đó là Trần Giang Dã.

Cô không dám mạo hiểm.

Tình yêu thời niên thiếu quá đẹp, nếu bỏ lỡ, có lẽ ta sẽ không bao giờ gặp lại được người tuyệt vời như vậy nữa.

Nhưng lý tưởng cũng là một thứ gì đó vô cùng to lớn, không phải sao?

Cô có một lý tưởng rất vĩ đại.

Bởi vì tai nạn giao thông, cô bị mù suốt hai tháng.

Trong những ngày tháng không nhìn thấy gì, cô mới nhận ra rằng, những thời điểm tăm tối trước đây không đáng là gì.

Cũng chính vào khoảnh khắc xe lao tới gần cô, cô mới nhận ra, hóa ra mình sợ chết đến nhường nào, nhưng không phải là sợ hãi cái chết, chỉ là cô sợ người bố già của mình đau lòng, sợ ông già rồi lẻ loi hiu quạnh, không người chăm sóc.

Cô nhớ có một diễn viên đã nói trên phim như thế này ——

"Cô ấy ghét phần lớn thế giới này, nhưng luôn có một phần nhỏ giữ chân cô ấy ở lại."

Cô cũng vậy, bố cô chính là phần nhỏ giữ chân cô ở lại.

Vì vậy trong thời gian bị mù, cô cảm thấy dày vò và tuyệt vọng hơn cả khi bị người ta chửi bới, bị người ta ức h**p, bởi vì cô không muốn trở thành gánh nặng của bố cô, nếu thế cô thà chết còn hơn.

May mắn làm sao, cô gặp được một bác sĩ khoa mắt lương thiện và tay nghề cao.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, vị bác sĩ mặc áo trắng trước mắt cô giống như một vị thần nữ hạ trần phổ độ chúng sinh.

Cũng chính từ lúc đó, cô đã gieo hạt giống làm một bác sĩ vào trong tim, cô muốn giống như chị bác sĩ đã gây quỹ và chữa khỏi mắt cho cô, mang lại hy vọng và ánh sáng cho mọi người.

Sau đó, cô đã chứng kiến nhiều bệnh nhân vui sướng khi lấy lại được ánh sáng, đồng thời cũng thấy được cảnh tượng bên nhân suy sụp khóc lớn khi phẫu thuật thất bại. Bởi vì bản thân từng bị mù, cho nên cô có thể hiểu được niềm vui sướng khi khôi phục thị lực, cũng hiểu rõ sự tuyệt vọng khi hy vọng bị sụp đổ sẽ như thế nào.

Là một người từng phải hứng chịu mưa gió, cô chân thành hy vọng mỗi một người mù đều có thể lấy lại ánh sáng, vì vậy khi biết chỉ có rất ít người có thể thực hiện phẫu thuật lỗ hoàng điểm* do chấn thương, cô đã âm thầm thề rằng, cô nhất định phải trở thành người có thể thực hiện ca phẫu thuật này, để kéo nhiều người tuyệt vọng ra khỏi bóng tối.

[*] Hoàng điểm: là vùng trung tâm võng mạc, tập trung hầu hết tế bào nón, đảm nhiệm vai trò nhận biết màu sắc và thị lực tinh tế (đọc, nhận biết chi tiết). Hoàng điểm đồng trục với lỗ đồng tử nên nó thu nhận hầu hết lượng ánh sáng chiếu vào mắt, do vậy đây là nơi dễ bị tổn thương nhất. Lỗ hoàng điểm là thuật ngữ chỉ tình trạng hoàng điểm xuất hiện lỗ ở trung tâm gây suy giảm thị lực.

Vì lý tưởng này, đừng nói là một cuộc tình, cô có thể không yêu đương cả đời này.

Nhưng nếu có thể, cô vẫn hy vọng mình có thể trở thành một phiên bản lý tưởng của chính mình, và cũng có được tình yêu tuyệt đẹp.

Đáng tiếc...

Bọn họ gặp nhau không đúng lúc.

Tân Nguyệt chớp mắt, hạt mưa trên mi làm ướt đôi mắt, khiến cô cảm thấy lạnh buốt.

Cô không rút tay lại, mượn lý do này để ôm một cái cũng tốt.

Nhiệt độ cơ thể của Trần Giang Dã xuyên qua lớp vải truyền đến cánh tay cô, có hơi nóng, cô vô thức siết chặt lòng bàn tay, ngón tay cách một lớp áo khẽ chạm lên eo anh.

Làn da trên eo anh căng cứng, cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp phập phồng bên dưới.

"Dựng thẳng ô lên, đi thôi."

Nói xong, Trần Giang Dã vặn tay ga.

Quán tính khiến Tân Nguyệt ngả người ra sau, tay vô thức ôm chặt eo Trần Giang Dã, khiến cô cảm nhận được đường nét và sức mạnh ở eo anh một cách rõ ràng hơn.

Cơ bụng phập phồng rõ ràng như vậy không phổ biến ở các chàng trai mười bảy mười tám tuổi, cho dù là học sinh chuyên thể dục cũng ít có được thân hình như vậy ở tuổi này.

Lần đầu tiên Tân Nguyệt biết, hóa ra hormone có thể là một loại xúc giác.

*

Từ đây đến quán cơm không xa, đi bộ cũng chỉ mất khoảng mười phút, nhưng Trần Giang Dã lái xe máy cũng phải mất năm, sáu phút mới đến nơi.

Sau khi Trần Giang Dã chở Tân Nguyệt đi qua ngã rẽ, Từ Minh Húc tinh mắt thấy được Tân Nguyệt ôm eo Trần Giang Dã, cậu ngạc nhiên đến mức trực tiếp thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, hô một tiếng: "Đù!"

Lưu Duệ cũng thò người ra: "Đù, hai người đã hẹn hò rồi à?"

Phó Thời Việt cũng nhìn thấy, nhưng không hề tỏ ra ngạc nhiên như hai người kia.

Về phần Kiều Ngữ, cô ấy là người có thị lực tốt nhất trong số họ, tất nhiên cũng nhìn thấy, nhưng không để lộ ra bất kỳ biểu cảm nào.

"Các cậu làm gì thế?"

Trần Giang Dã bóp phanh, dừng lại trước xe việt dã của bọn họ.

Từ Minh Húc và Lưu Duệ không dám ồn ào nữa, chỉ liên tục nháy mắt ra hiệu cho anh.

Tất nhiên Trần Giang Dã biết bọn họ có ý gì, nhưng anh mặc kệ, quay đầu nhìn Phó Thời Việt đang ngồi trong xe: "Lên núi không có tín hiệu, hơn nữa đường rất nát, cậu cứ lái theo sau tôi."

Phó Thời Việt gật đầu.

"Anh Dã, cậu có muốn đổi xe không? Chiếc mô tô cậu muốn tôi đưa đến ở ngay phía sau."

Từ Minh Húc nhìn chiếc xe tàn tạ trông như sắt vụn phế liệu mà anh đang đi, thật sự không hợp với khí chất của anh.

"Không cần."

Trần Giang Dã nói xong, quay đầu xe.

"À." Từ Minh Húc rụt đầu vào trong xe.

Lưu Duệ cũng đã ngồi nghiêm chỉnh trong xe.

Tân Nguyệt thật sự không ngờ hai chàng trai trông có vẻ thất vọng này thế mà lại không ồn ào nữa, nhưng khi thấy bọn họ liên tục nháy mắt với Trần Giang Dã, cô vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, cũng may Trần Giang Dã che kín cô.

"Cái ô của cô lại bị nghiêng rồi."

Trần Giang Dã nhắc Tân Nguyệt trước khi rồ ga.

Tân Nguyệt im lặng dựng thẳng ô.

Nhưng Trần Giang Dã vẫn không rồ ga.

"Anh Dã, sao còn chưa đi?"

Trần Giang Dã liếc nhìn phía sau một cái, một lúc sau mới mở miệng nói chuyện, nhưng bọn Từ Minh Húc không nghe thấy gì, bởi vì câu này là nói với Tân Nguyệt.

“Cô ngốc à, giơ mệt rồi thì tựa tay lên lưng tôi."

Trái tim Tân Nguyệt run lên, ô lại lệch đi.

Từ Minh Húc thò đầu ra để nghe rõ hơn.

"Không nói với cậu."

"À… À"

Từ Minh Húc tức giận rụt đầu vào trong xe.

"Ầm ầm ầm..."

Tiếng động cơ rống lên như tiếng máy kéo, Trần Giang Dã gạt chân chống lên, chở Tân Nguyệt chạy về phía trước.

Xe đã chạy được một đoạn, suy nghĩ của Tân Nguyệt vẫn dừng lại ở câu Trần Giang Dã vừa nói với cô.

Cô ngước mắt nhìn tấm lưng rộng lớn của anh.

Lúc này một cơn gió mạnh thổi qua, cộng với lực cản của luồng khí khi xe máy chạy, chiếc ô chưa kịp dựng thẳng thì đã càng lệch hơn, phải mất rất nhiều sức mới có thể dựng đứng được chiếc ô nếu không mượn điểm tựa từ bên ngoài.

Tân Nguyệt bật cười trong lòng, sau đó đặt khuỷu tay lên lưng anh.

Lúc này, gió lại yếu đi.

Giống như ông trời đang tác hợp bọn họ.

Đường về nhà càng về sau càng xóc. Tân Nguyệt buộc phải ôm chặt lấy eo anh, nhiều lần thậm chí cô còn bị xóc đến nỗi toàn bộ cơ thể đều dựa vào người anh.

Không khí của núi rừng mang theo mưa hơi lạnh, nhưng nhiệt độ trên người anh luôn luôn nóng rực.

Trời mưa, đường trơn trượt, lộ trình nửa tiếng bị kéo dài tới hơn hai tiếng, trong thời gian đó, tay cầm ô của Tân Nguyệt thực sự đã mỏi nhừ, nhưng cô vẫn giữ nguyên chiếc ô vô nghĩa này.

Cũng không hẳn là vô nghĩa, nếu không có chiếc ô này, cô sẽ không còn lý do để ôm anh nữa.

Ông trời thật sự giống như đang tác hợp bọn họ. Trời mưa phùn suốt cả chặng đường, nhưng ngay khi họ về đến nhà, cơn mưa cũng đã tạnh.

Điều này khiến Tân Nguyệt có một ảo tưởng —

Có lẽ, một tháng sau, đó vẫn chưa phải là điểm kết thúc của bọn họ.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tất nhiên không phải là kết thúc, hai người sẽ ở bên nhau suốt đời đấy ~

P/s: Tôi thực sự rất thích cảm giác duyên phận này, hai người đã được định sẵn phải ở bên nhau từ lúc sinh ra.

( Không xa cách lâu, không xa cách lâu, không xa cách lâu! ! ! )

Dự báo chương sau:

Thừa nhận thích.

Bình Luận (0)
Comment