Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc

Chương 25

“Chờ một chút.”

“Cậu còn chờ cái gì? Chờ thêm chút nữa thì cậu về Thượng Hải rồi.”

Lưu Duệ đã say khướt, nói chuyện mà miệng lưỡi líu cả lại nói không thành câu.

Trần Giang Dã lạnh lùng nhìn anh ấy: "Liên quan gì tới cậu?”

Lưu Duệ và Từ Minh Húc bình thường rất sợ Trần Giang Dã. Nếu còn tỉnh táo, lúc này bọn họ sẽ không dám cằn nhằn nữa, nhưng rượu vào khiến con người bạo dạn hơn, bây giờ Lưu Duệ không sợ chút nào, loạng choạng chạy tới ôm Phó Thời Việt, nói: "Anh Việt, vận may của cậu tốt, mở bài của cậu ấy đi!”

Phó Thời Việt đẩy anh ấy ra: "Bây giờ cậu ta đang đặt cược ba chai, ba chai đó. Nếu tôi thua, cậu uống giúp tôi à?"

“Uống! Tôi uống giúp cậu!”

Phó Thời Việt: “Thôi đi, bây giờ cậu đã say thành cái dạng này rồi, uống thêm ba chai nữa tôi sợ cậu sẽ say chết luôn đấy.”

"Nói gì thế, tôi chưa say, thêm sáu chai nữa cũng không thành vấn đề!"

Từ Minh Húc cũng đi theo góp vui, vỗ ngực nói: "Anh Việt, cậu ta không uống được thì tôi uống giúp cậu!"

Phó Thời Việt tỏ vẻ: "Tôi thấy cậu còn say hơn cả cậu ta."

Lúc này, tiếng gõ từ bên ngoài vang lên.

Trần Giang Dã đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa là thím Vương, chờ sau khi anh mở cửa, bà thò đầu nhìn vào trong: "Bạn cháu à?”

“Vâng.”

Thím Vương lầm bầm: "Bảo sao, thím đang tự hỏi cái xe dưới lầu ở đâu ra.”

Mùi rượu trong phòng tràn ra ngoài, thím Vương giơ tay quạt mùi, cau mày nói: "Các cháu uống rượu thì được, nhưng đừng nôn lên giường đấy."

Trần Giang Dã lại “Vâng” một tiếng.

Thím Vương không muốn nhìn thấy những thanh niên trẻ tuổi này rượu chè, bĩu môi định rời đi, nhưng lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bà đứng lại.

“Tối nay bạn cháu đều ở đây à?”

Trần Giang Dã khẽ nhíu mày: "Có vấn đề gì sao?”

"Ở đây không có phòng nào khác cho các cháu đâu."

“Bọn họ ngủ trong phòng cháu.”

“Không phải còn có một cô gái sao?”

Thím Vương nhìn Trần Giang Dã với vẻ mặt "Mấy đứa nhóc chết tiệt các cậu thật là đổ đốn”.

Trần Giang Dã tất nhiên biết bà đang nghĩ gì, cau mày nói: "Cậu ấy ngủ bên nhà Tân Nguyệt."

“Vậy thì được.”

Thím Vương khoát tay, lần này bà thật sự chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi vẫn không quên để lại một câu, "Uống ít thôi, đêm hôm khuya khoắt đừng có mà say rượu rồi làm loạn."

Trần Giang Dã không nói gì nữa.

Thím Vương đã sớm quen với thái độ lạnh như băng không thích nói chuyện này của anh, bà lườm một cái rồi đi.

Trần Giang Dã đóng cửa lại.

“Thím này thú vị thật.”

Giọng của Phó Thời Việt vang lên sau lưng.

Trần Giang Dã quay đầu nhìn anh ấy.

“Chắc bà ấy biết nhà cậu rất giàu nhỉ?”

“Ừ.”Trần Giang Dã trở lại chỗ cũ, ngồi xuống.

“Vậy mà bà ấy vẫn không thích cậu?”

Trần Giang Dã lấy điếu thuốc từ trong hộp thuốc bên cạnh ra ngậm trong miệng: "Cũng không phải là không thích, chỉ đơn thuần là keo kiệt thôi."

“Hả?" Phó Thời Việt ngạc nhiên.

Trần Giang Dã đưa hộp thuốc lá cho anh ấy, thản nhiên nói: "Từ hồi tôi đến đây, tôi chưa từng thấy người nhà này cho dầu ăn vào nồi bao giờ."

“Không phải chứ.”

Phó Thời Việt hiếm khi trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, ngay cả Kiều Ngữ ở bên cạnh vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại cũng bất ngờ mà ngẩng đầu lên.

“Vậy mấy ngày nay cậu toàn ăn đồ ăn vặt và mì gói à?”

Kiều Ngữ đã chú ý tới túi đồ ăn lớn mà anh xách theo từ lâu rồi.

Lúc cô ấy nói điều này, trong đầu Trần Giang Dã đột nhiên xuất hiện câu nói của người nào đó trước đây:

"Anh cũng không thể suốt ngày ăn đồ ăn vặt và mì ăn liền được, mấy thứ đó làm gì có dinh dưỡng."

“Không.”

Anh đã góp mặt vào bữa tối gia đình của người nào đó hai lần và còn ăn một bữa mì do chính tay người đó nấu.

Nghĩ đến đây, khóe môi anh chợt lộ ra vài ý cười.

Lúc anh nhếch khóe môi lên đúng lúc anh giơ tay che gió để châm thuốc, cho nên Phó Thời Việt ngồi đối diện anh không cảnh tượng hiếm hoi này, nhưng Kiều Ngữ lại nhìn thấy.

Nhìn thấy nụ cười lơ đãng này của anh, Kiều Ngữ có chút hoảng hốt.

Trong trí nhớ của cô ấy, anh chưa bao giờ cười như vậy.

Trực giác của con gái nói cho cô ấy biết, nụ cười này của anh là vì người kia.

Lúc cô ấy nghe chính miệng anh thừa nhận thích Tân Nguyệt, cô ấy đã quyết định từ bỏ anh, nhưng vào giờ phút này, cô ấy mới hoàn toàn hết hy vọng.

Cô ấy mãi mãi không thể khiến cho anh bất giác nở nụ cười khi nghĩ về mình như vậy được.

Trong hai năm bọn họ chơi chung, thỉnh thoảng anh đang vui vẻ thì mới "Xì" một tiếng, những lúc khác, chỉ khi người khác khiêu khích anh, anh mới cười, nhưng là nụ cười khinh bỉ.

Từ Minh Húc và Lưu Duệ đã nhiều lần cố gắng chọc anh cười, nhưng thường chỉ đổi lại được một tiếng cười hắt “Hừ’, như thể anh lười đến mức không thèm phản ứng lại bọn họ.

Từ Minh Húc lớn lên cùng anh, tận mắt nhìn anh dần dần biến thành dáng vẻ lạnh nhạt, chán chường như bây giờ. Không ai hiểu rõ Trần Giang Dã hơn Từ Minh Húc, mà cô ấy đã từng nghe Từ Minh Húc nói khi người khác bảo anh chỉ đang giả vờ ngầu:

"Không phải anh Dã giả bộ ngầu đâu, hoàn cảnh sống khác nhau thì tính cách chắc chắn cũng sẽ khác nhau, bố mẹ cậu ấy không phải là người, đến cả bản thân tôi quen biết cậu ấy bao nhiêu năm nay nhưng cũng không thấy cậu ấy cười được mấy lần.”

Lúc cô ấy nghe được những lời này, cô ấy hy vọng trong cuộc sống của anh có thể xuất hiện một người khiến anh cười nhiều hơn, người đó không nhất thiết phải là cô ấy, chỉ cần có thể khiến anh vui vẻ là được.

Bây giờ hình như người đó thật sự xuất hiện rồi.

Chiếc quạt điện kiểu cũ trong phòng kêu vù vù, kèm theo tiếng lộp bộp lộp bộp của sợi tổng hợp, dường như mỗi vòng chuyển động đều cực kỳ khó khăn, nhưng sức gió lại khá mạnh, thổi thẳng vào người có thể khiến người ta không mở mắt được.

Nhưng Kiều Ngữ vẫn ngơ ngác nhìn người trước mặt trong làn gió ấy, không rời mắt lấy một giây.

Rất khó để người ta không nhận ra.

Trần Giang Dã thản nhiên liếc cô ấy một cái, đặt chiếc bật lửa chưa châm xuống, nghiêng đầu về phía Phó Thời Việt: "Ra ngoài hút."

Phó Thời Việt chú ý tới sự khác thường của Kiều Ngữ, nhìn cô ấy vài lần rồi mới đứng dậy theo Trần Giang Dã ra ngoài.

Không khí trên núi vừa mưa rất trong lành mang theo chút ẩm ướt, nhưng mát mẻ hơn nhiều so với trong phòng bật quạt.

Lúc Phó Thời Việt bước ra, nhìn thấy Trần Giang Dã cúi người dựa vào ban công đã bắt đầu hút thuốc, anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở ngôi nhà trệt bên cạnh.

Phó Thời Việt nhìn theo ánh mắt không hề giấu diếm của anh, thấy cô gái đang cầm bút cúi đầu viết chữ dưới mái hiên, giống như đang làm bài tập.

“Cô ấy vẫn đang học cấp ba à?”

Phó Thời Việt cũng đi tới dựa vào ban công.

“Ừ.”

“Lớp mấy rồi?”

Trần Giang Dã kẹp điếu thuốc, rít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nhả khói ra: "Sắp lên lớp mười hai."

Phó Thời Việt không biết nghĩ đến điều gì, hơi cau mày.

Anh ấy cũng châm thuốc, ngậm trong miệng, giọng nói đầy ẩn ý: "Nhìn là biết học sinh giỏi rồi."

Vẻ mặt Trần Giang Dã thoáng khựng lại.

Lúc này, Phó Thời Việt quay đầu lại, bắt được vẻ mặt của anh.

Phó Thời Việt rít một hơi thuốc, nửa đùa nửa thật nói: "Cậu đừng chậm trễ người ta đấy."

Trần Giang Dã hơi cúi đầu, hàng mi dài che khuất đồng tử, thế giới phản chiếu trong đôi mắt đen láy kia đang dần dần phai màu, rồi trầm xuống từng chút một.

Anh không nói gì nữa, chỉ im lặng hút thuốc.

Chẳng mấy chốc, một điếu thuốc đã hết.

Anh dập tàn thuốc vào gạch men ban công, rồi ném mạnh xuống.

Đây là lần đầu tiên anh ném tàn thuốc lung tung từ khi đến nhà thím Vương.

"Còn mấy chai rượu, vào uống nốt đi."

Nói xong, anh quay đầu đi vào trong.

Phó Thời Việt hít sâu một hơi, hóa thành một tiếng thở dài, đưa tay gạt tàn thuốc ra ngoài ban công rồi theo anh vào trong phòng.

Từ Minh Húc và Lưu Duệ đã say khướt nằm xuống ngủ say, còn lại ba người bọn họ chơi vài trò chơi khác, toàn bộ quá trình Phó Thời Việt đều thắng, không phải vận may của anh ấy tốt, mà đơn giản là vì hai người kia muốn thua.

Trần Giang Dã vừa nãy không uống một giọt rượu nào, bây giờ lại uống liên tục hai chai, Kiều Ngữ cũng uống rất dữ dội, hai người đều như muốn chuốc say bản thân, nhưng tửu lượng của bọn họ lại rất tốt.

Mười chai rượu vào bụng, thời gian cũng không còn sớm.

Kiều Ngữ đứng lên: "Mệt rồi, tôi qua nhà Tân Nguyệt đây.”

Phó Thời Việt: "Có cần đưa cậu qua đó không?”

“Chỉ có vài bước chân, đưa cái gì?”

Phó Thời Việt vẫn đứng lên: "Tôi mở cốp xe cho cậu.”

Hai người cùng đi xuống lầu, không nói chuyện, sau khi Phó Thời Việt mở cốp xe, Kiều Ngữ cầm vali rời đi.

Phó Thời Việt đứng trong sân nhìn theo bóng lưng của Kiều Ngữ, một lúc lâu sau mới xoay người đi lên lầu.

Đêm nay không có trăng, Kiều Ngữ mượn ánh đèn dưới mái hiên nhà thím Vương nhìn đường đi tới cửa nhà Tân Nguyệt.

“Cốc cốc cốc.”

Cô ấy giơ tay gõ cửa sắt.

Tân Nguyệt nhanh chóng ra mở cửa, cô vừa mới rửa mặt xong, không đội mũ, cũng thay áo ngắn tay và quần ống rộng ra, lúc này đang mặc một chiếc váy hai dây vải cotton, mái tóc bồng bềnh mà mềm mại buộc ở sau đầu, tùy ý quấn một búi tóc nhỏ, cả người trông dịu dàng hơn rất nhiều, nhìn qua không giống với ban ngày.

Kiều Ngữ ngây người nhìn một lúc.

Trong hội bạn bè của cô ấy chưa bao giờ thiếu các cô gái xinh đẹp, nhưng cô gái sinh ra ở một ngôi làng miền núi trước mắt này thật chí còn có khí chất nổi bật và xinh đẹp hơn rất nhiều cô tiểu thư danh gia vọng tốc mà cô ấy từng gặp.

Cô ấy cũng từng lướt thấy video khiến Tân Nguyệt nổi tiếng, bình luận đều nói "Người đẹp lạnh lùng trong tiểu thuyết đã có hình mẫu rồi", nhưng Tân Nguyệt không chỉ lạnh lùng xinh đẹp thôi đâu.

Trên người cô có một sự kiên cường, trong ánh mắt toát lên sức sống từ miền hoang dã.

Kiều Ngữ đột nhiên hiểu ra, vì sao nhà Trần Giang Dã mở công ty điện ảnh và truyền hình nhưng anh lại có thể thích một cô gái nông thôn, cho dù Tân Nguyệt không làm gì, chỉ đứng ở nơi đó cũng đủ khiến người ta đắm chìm.

“Vào đi.”

Tân Nguyệt không biết Kiều Ngữ ngẩn người đứng đó làm gì.

Kiều Ngữ hoàn hồn, xách vali vào cửa.

Tân Nguyệt thản nhiên dẫn Kiều Ngữ vào phòng mình, nói chuyện với cô ấy cũng không có một chút câu nệ nào: "Nhà tôi không có nhiều phòng, cậu chỉ có thể ngủ cùng giường với tôi thôi, tôi đã thay một chiếc chăn mới, cậu chịu khó một chút nhé."

"Có chỗ ngủ là được, tôi không kén chọn."

Kiều Ngữ nhìn nhà Tân Nguyệt vẫn là nhà trệt, trông cũng có tuổi rồi, vốn nghĩ rằng điều kiện bên trong chắc chắn kém xa nhà kế bên, nhưng không ngờ phòng của Tân Nguyệt thế mà lại được trang hoàng riêng.

Mặc dù đồ dùng trong phòng vẫn rất cũ, nhưng mặt tường sạch sẽ, xung quanh rất gọn gàng, phòng không cần mở quạt điện cũng rất mát mẻ, hơn hẳn căn phòng oi bức muốn chết của Trần Giang Dã.

"Vali thì để cạnh bàn là được."

“Được.”

Kiều Ngữ kéo vali đi tới bên cạnh bàn, ánh mắt bị mấy chiếc máy bay giấy chất đống trên bàn thu hút, phòng của Trần Giang Dã cũng có máy bay giấy như vậy, hình dạng gấp cũng giống.

Cô ấy không nhịn được nhìn thêm vài lần, nhìn thấy chữ trên cánh máy bay giấy:

[Hết mì gói rồi]

[Qua đây]

[Chờ tôi]

Là chữ viết của Trần Giang Dã.

Ánh mắt cô ấy trầm xuống, nhưng trên môi lại nở nụ cười: "Trần Giang Dã thật biết cách tán tỉnh."

Tân Nguyệt quay lưng về phía cô ấy, nghe cô ấy đột nhiên nói một câu như vậy, có chút ngơ ngác, quay đầu lại thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm mấy chiếc máy bay giấy trên bàn chưa dọn dẹp.

Tân Nguyệt phản ứng lại: "Cậu nói mấy chiếc máy bay giấy kia á hả?”

Kiều Ngữ ngước mắt nhìn cô, khóe môi hơi cong lên.

Nhìn phản ứng này của cô ấy, đúng là đang nói máy bay giấy rồi.

“Chỉ là bởi vì tôi không có điện thoại, anh ấy lại không thích hô to." Tân Nguyệt giải thích.

Kiều Ngữ cười khẽ, không nói gì, cúi đầu nhìn chiếc máy bay giấy trên bàn.

Một lúc sau, cô ấy mới mở miệng: "Thì ra khi cậu ấy thích một người lại có dáng vẻ như vậy."

Tân Nguyệt: "?!”

Chị gái này… Uống nhiều quá rồi.

Nói câu nào câu nấy đều chỉ có chấn động hơn chứ không kém đi.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiếp theo còn bùng nổ hơn nữa.

Bình Luận (0)
Comment