Tân Nguyệt nhìn Kiều Ngữ, há hốc miệng th* d*c rồi lại khép lại, trong phút chốc không biết nên nói cái gì cho phải.
Mà Kiều Ngữ lại tiếp tục bài phát biểu nguy hiểm của mình: "Muốn hỏi tôi làm sao tôi biết cậu ấy thích cậu à?”
Tân Nguyệt: “...”
Cô không muốn hỏi.
Nhưng trên mặt Kiều Ngữ gần như viết rõ:
Cậu nhất định muốn hỏi.
Tân Nguyệt chớp mắt, có chút bất đắc dĩ nói: “Có thể cậu đã hiểu lầm.”
“Cậu ấy đã…”
Kiều Ngữ muốn nói anh đã thừa nhận, nhưng dường như lại nghĩ tới điều gì đó, cô ấy không nói tiếp, quay lại nói: "Cậu biết mà, cậu ấy thích cậu."
Tân Nguyệt gượng cười hai tiếng: "Có thể cậu thật sự đã hiểu lầm.”
“Vậy cậu có thích cậu ấy không?”
Câu hỏi này trực tiếp làm Tân Nguyệt bối rối.
Chị gái này... Chắc chắn đã uống nhiều quá rồi.
Kiều Ngữ biết mình hỏi như vậy là quá đột ngột và không phải phép, cô ấy bổ sung: "Xin lỗi, là tôi quá đường đột, nhưng tôi thật sự rất muốn biết."
Không cần Kiều Ngữ nói, Tân Nguyệt cũng nhìn ra cô ấy muốn biết nhường nào, có ai vừa mới quen biết chưa đến nửa ngày mà đã hỏi người khác vấn đề riêng tư như vậy.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác biết.”
Tân Nguyệt nhìn dáng vẻ không nhận được đáp án thì sẽ không bỏ qua của cô ấy, thở dài một hơi trong lòng, nói: "Tôi không có thời gian suy nghĩ về những chuyện này."
Kiều Ngữ thấy Tân Nguyệt không phủ nhận thì đã có được đáp án.
Cô ấy còn muốn hỏi vì sao không có thời gian, đúng lúc này khóe mắt nhìn thấy đề thi đại học trên bài, lập tức hiểu ra.
“Vẫn là học tập quan trọng hơn." Cô ấy lẩm bẩm.
Tân Nguyệt không hiểu vì sao cô ấy thoạt nhìn có chút mất mát, tình địch gặp mặt không phải nên ghen tuông đấu đá mới đúng sao?
Tình địch này làm sao thế, hình như còn rất hy vọng cô và Trần Giang Dã ở bên nhau.
“Cậu muốn thi vào trường đại học nào? "Kiều Ngữ lại hỏi.
“Đại học Y Tân Hải.”
Kiều Ngữ có chút ngạc nhiên: "Cậu muốn làm bác sĩ sao?”
“Ừ." Tân Nguyệt gật đầu.
Kiều Ngữ có chút đăm chiêu, một lát sau lại hỏi cô: "Không nghĩ đến việc đi du học sao? Nước ngoài cũng có rất nhiều trường đại học y.”
"Sau này học thạc sĩ hoặc tiến sĩ, nếu có cơ hội tôi sẽ cân nhắc chuyện đi du học, học chính quy ở nước ngoài khó có thể theo kịp với trình độ hiện tại, cho nên bây giờ chưa có dự định này."
“Học thạc sĩ…”
Kiều Ngữ vô thức nhỏ giọng lẩm bẩm, "Đến lúc đó cậu ấy cũng đã về nước rồi.”
Không gian trong phòng không lớn, nên dù Kiều Ngữ nói rất nhỏ, Tân Nguyệt vẫn nghe thấy.
Mí mắt cô giật giật, lông mi rũ xuống, tạo thành một cái bóng mờ nhạt dưới mí mắt.
“Người thành thị trong giới các cậu đều sẽ ra nước ngoài sao?”
Lần này đến lượt cô hỏi Kiều Ngữ.
Kiều Ngữ biết cô muốn hỏi Trần Giang Dã sẽ ra nước ngoài sao, nhưng cô ấy không vạch trần, chỉ đáp: "Trong giới chúng tôi có hai loại người, một loại ưu tú và chăm chỉ, tự mình thi đậu các trường đại học nổi tiếng trong và ngoài nước, mà loại người không thích học như Trần Giang Dã, cũng chỉ có thể dựa vào đi du học để lấy tiếng thơm mới có thể trở về thừa kế gia sản, tôi cũng không biết Trần Giang Dã rốt cuộc có thể kế thừa sản nghiệp nhà cậu ấy hay không, nhưng đại học thì vẫn phải học, cậu ấy có thể thi đậu một trường cao đẳng trong nước đã là giỏi lắm rồi, nhưng bố cậu ấy sẽ không bao giờ để cậu ấy học cao đẳng đâu, thế nào cũng phải đưa cậu ấy ra nước ngoài."
Tân Nguyệt thản nhiên “Ồ” một tiếng, đôi mắt luôn nhìn xuống, một tay vươn ra phía sau tháo tóc, một tay khác sửa lại chăn, như là cố tình tìm việc để làm.
Kiều Ngữ khẽ thở dài, không định hỏi gì thêm, chuẩn bị đi rửa mặt.
“Nhà vệ sinh ở…”
Cô ấy còn chưa kịp nói xong thì dừng lại.
Tân Nguyệt thấy cô ấy chỉ mới nói được nửa chừng thì thắc mắc ngước lên nhìn cô ấy.
Tân Nguyệt phát hiện cô ấy đang sững sờ nhìn mình, cô càng bối rối, Tân Nguyệt nhìn bản thân, rồi lại nhìn cô ấy, đang định hỏi cô ấy làm sao thế thì bỗng nhiên nghe thấy cô ấy nói:
“Cậu xinh thật đấy.”
"?"
Biểu cảm trên gương mặt Tân Nguyệt có thể nói là một dấu chấm hỏi lớn.
Cô thật sự không hiểu, tại sao Kiều Ngữ lại đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Thật ra cũng không có nguyên nhân gì, chỉ là khi Kiều Ngữ thấy cô xõa tóc, trong nháy mắt đó cô ấy đã bị vẻ đẹp của cô hớp hồn không thốt ra nổi lời nào.
Nhưng Tân Nguyệt không biết điều đó, thấy ánh mắt Kiều Ngữ có chút mê ly, kết hợp với hành động khác thường vừa rồi của Kiều Ngữ, cô không thể không hoài nghi:
“Có phải cậu... Uống say rồi không?”
Bỗng dưng, Kiều Ngữ nở nụ cười.
Cô ấy bị vẻ mặt có phần thăm dò nhưng cũng rất nghiêm túc của Tân Nguyệt chọc cười.
Kiều Ngữ cảm thấy có thể bản thân thật sự say rồi, nhưng cô ấy vẫn nói: "Không, tôi thật sự cảm thấy cậu rất xinh đẹp."
“À…”
Lông mày Tân Nguyệt chậm rãi nhếch lên, "Vậy cảm ơn.”
Tân Nguyệt được rất nhiều người khen xinh đẹp, khen mãi rồi cũng thành thói quen, nhưng lần này cô cảm thấy có chút mất tự nhiên, đại khái là bởi vì người ta đang khen cô rất chân thành, mà cô lại nói do người ta uống say.
Cô ho khan hai tiếng: "Cậu muốn đi rửa mặt đúng không, tôi dẫn cậu đi."
Kiều Ngữ gật đầu.
Chờ cô ấy lấy đồ ngủ và đồ dùng vệ sinh xong, Tân Nguyệt dẫn cô ấy vào phòng tắm, sau đó một mình trở về phòng.
Còn chưa đi tới cửa, đứng từ xa cô đã nhìn thấy máy bay giấy chất đống trên bàn, vì vậy bước chân vô thức chậm lại.
Cô dừng lại trước cửa một lát, đi về phía bàn học,
Bên cạnh bàn học có mấy cái hộp đựng đồ lớn, cô khom người lấy một cái hộp bánh bích quy bằng sắt từ bên cạnh ra.
Hộp rất đẹp, cô vẫn giữ lại, nghĩ có thể dùng để đựng thứ gì đó, nhưng để nhiều năm vẫn mà chưa lấy ra, bây giờ cuối cùng cũng có tác dụng.
Cô nhẹ nhàng đặt từng chiếc máy bay giấy vào trong hộp, rồi đóng nắp lại, đặt lên bàn, không cất lại vào chỗ đựng đồ nữa, vì cô nghĩ có lẽ mình sẽ còn có thể nhận được máy bay giấy của anh, đến lúc đó cô không cần phải mất công lấy hộp ra nữa.
Sau khi cất kỹ máy bay giấy, cô nhìn chằm chằm hộp sắt, lẳng lặng đứng trước bàn một lúc, vẻ mặt hơi trống rỗng, suy nghĩ dường như đang trôi đi rất xa.
Khi ánh mắt lấy lại được sự tập trung, cô kéo ghế ngồi xuống trước bàn, vươn tay rút quyển nhật ký đã ố vàng từ trong đống sách chồng chất.
Chưa mở quyển nhật ký ra, ánh mắt chạm đến tờ giấy ố vàng, cô lại ngẩn người, bởi vì cô chợt nghĩ đến –
Máy bay giấy làm từ giấy, rồi một ngày nó cũng sẽ ố vàng thôi.
Vì thế, những lời cô định viết trong nhật ký, lại nhiều hơn hai câu.
Sau khi ghi lại hôm nay cô và anh cùng nghe nhạc trên xe, anh che ô cho cô, hát cho cô nghe, cùng nhau xem phim… Ghi lại hết từng lời bài hát cô có thể nhớ được, cô viết thêm vào cuối nhật ký:
Tôi sẽ giữ gìn những chiếc máy bay giấy mà anh gấp, sau này núi cao sông dài, cứ coi như là một kỷ niệm.
Đợi đến khi máy bay giấy ố vàng, anh có còn nhớ đến tôi không?
Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?
Sau khi viết xong ký tự cuối cùng, cô buông bút.
Còn gặp lại không?
Cô lặp lại vấn đề này trong lòng một lần nữa.
Đáp án hiện lên ngay- -
Chắc là không.
Bọn họ tựa như hai chiếc máy bay giấy bay ngược chiều, quỹ đạo bay chỉ giao thoa ngắn ngủi ở đây, sau đó bay ngược hướng nhau, càng bay càng xa hơn…
Bóng tối len lỏi qua khe cửa sổ, ánh đèn trong phòng mờ nhạt.
Cô gái ngồi trước bàn học cúi đầu ngẩn ngơ, mặc cho thời gian cô quý trọng trôi qua từng giây từng phút.
Cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng tắm, cô mới hoàn hồn.
Nhận ra mình đã ngẩn người rất lâu, cô khẽ cười một tiếng.
Tình cảm quả nhiên rất ảnh hưởng đến việc học.
Tân Nguyệt hít sâu một hơi, đặt nhật ký về lại chỗ cũ, lại rút một quyển sách bài tập, bật đèn bàn lên chuẩn bị làm bài.
Kiều Ngữ trở về thấy cô đang học, cũng không làm phiền cô nhiều, chỉ hỏi thăm vài câu rồi nằm xuống giường chơi Anipop.
Mạng ở đây tệ đến nỗi chơi trò Anipop mà cũng bị giật.
Các màn chơi trước rất đơn giản, chơi một hồi có hơi buồn ngủ, nhưng màn tiếp theo lại chơi rất lâu vẫn không qua được, càng khiến cô ấy buồn ngủ hơn.
Sau khi liên tục ngáp mấy cái, Kiều Ngữ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi cô ấy giật mình tỉnh dậy, đã là hai tiếng sau.
Cô ấy cầm điện thoại nhìn đồng hồ, mười hai giờ rưỡi.
Bên tai vang lên tiếng ngòi bút ma sát với giấy, Tân Nguyệt vẫn đang làm bài tập.
Từ góc độ của Kiều Ngữ có thể thấy được gương mặt chăm chú và nghiêm túc của Tân Nguyệt, như hoàn toàn đắm chìm trong biển bài tập, không chú ý đến thời gian trôi qua.
Chính vào lúc này Kiều Ngữ mới nhận ra, Tân Nguyệt và bọn họ thật sự là người của hai thế giới.
Những người như bọn họ không cần khắc khổ cố gắng như vậy cũng có thể lấy được tấm bằng kha khá, cũng hoàn toàn không cần lo lắng cho tương lai, có thể tùy ý phung phí thanh xuân, tự do thoải thích làm bất cứ điều gì muốn làm.
Còn Tân Nguyệt thì không.
Nếu Tân Nguyệt muốn trở thành lý tưởng của chính mình, vậy tuổi thanh xuân của cô chỉ có thể làm bạn với sách vở.
Kiều Ngữ thở dài một tiếng trong lòng, mở miệng khẽ gọi cô: "Tân Nguyệt.”
Tân Nguyệt quay đầu lại: “Sao vậy?”
Kiều Ngữ giơ điện thoại lên, gõ vào chỗ hiển thị thời gian trên màn hình: "Đã mười hai giờ rưỡi rồi, cậu vẫn còn định làm bài tập nữa à?”
“Mười hai giờ rưỡi?!”
Tân Nguyệt giật mình mở to hai mắt.
Bình thường hơn mười một giờ cô đã buồn ngủ, nhưng bây giờ cô vẫn cực kỳ tỉnh táo không hề buồn ngủ chút nào, cho nên không để ý rằng đã trễ như vậy rồi.
Bình thường nếu như thật sự không buồn ngủ, cô sẽ lựa chọn tiếp tục làm bài tập, nhưng hôm nay trong phòng còn có Kiều Ngữ, cô không thể để người ta thức khuya cùng cô.
"Xin lỗi, tôi không để ý thời gian."
Tân Nguyệt nhanh chóng cất sách vở.
Cô thả mái tóc đã buộc xuống, lên giường, đè công tắc đèn chùm, "Tôi tắt đèn nhé."
“Ừ.”
Một tiếng "Tạch" nhẹ vang lên, ánh đèn tắt, bóng tối nuốt chửng tầm nhìn, ngoài cửa sổ cũng không có ánh sáng.
Tân Nguyệt nằm xuống, nhắm mắt lại, nhưng cô không hề buồn ngủ.
Khi một người không ngủ được rất dễ suy nghĩ lung tung, trong đầu cô xuất hiện rất nhiều hình ảnh, toàn bộ đều liên quan đến Trần Giang Dã.
Làm thế nào cũng không xua đi được.
Hôm nay hình như cô nhất định sẽ mất ngủ, nguyên nhân rất rõ ràng.
Cô hơi buồn.
Ban ngày cô và anh có nhiều khoảnh khắc rung động đến như vậy, buổi tối cô lại biết được anh sẽ ra nước ngoài, thế giới sau này của bọn họ sẽ không còn điểm giao thoa nữa.
Mặc dù đây là điều cô đã biết từ lâu, nhưng khi nghe chính miệng người khác nói thẳng ra, cô vẫn khó tránh khỏi đau lòng.
Đêm nay không có trăng cũng không có sao, bầu trời tối đen.
Dưới cùng một bầu trời đêm.
Có người mất ngủ giống như cô.
Ở tầng hai cách đó vài mét, một cánh cửa sổ mở ra.
Chàng trai mặc áo ba lỗ màu trắng dựa vào bệ cửa sổ, kẹp điếu thuốc trong tay.
Bên cạnh đặt một chiếc điện thoại, trong ánh sáng yếu ớt mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt anh, đôi mắt ẩn sâu trong hốc mắt anh không phản chiếu ánh sáng, đồng tử mờ mịt, giống như khu rừng quanh năm mưa bụi không tan.
Ánh lửa đỏ tươi lập lòe trong đêm tối, khói trắng lượn lờ dày đặc.
Gạt tàn thủy tinh đã chất đầy tàn thuốc.
Anh nghiện thuốc lá nặng, thường xuyên không quan tâm đến sức khỏe mà cứ hút nhiều điếu liên tục, nhưng trước đây hầu như anh ấy hút thuốc một cách vô thức do cáu kỉnh, còn hôm nay đầu óc anh lại rất tỉnh táo.
Trong rất nhiều năm tháng vô tri vô giác của anh, chưa bao giờ anh tỉnh táo như lúc này.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Anh đang nghĩ về tương lai của họ.